Thật ra hôm nay gia đình ta muốn cảm ơn con, hiện tại ta có thể ngồi đây ăn uống cùng phu quân cùng nữ nhi chính là nhờ con!
Mĩ Phụ lên tiếng cảm ơn, Hoàng Minh ngạc nhiên.
- Lệ Vân, để ta nói được rồi!
Hàng Vô Ưu mỉm cười, nắm lấy tay nương tử, quay đầu lại nói với Hoàng Minh.
- Còn nhớ đan dược ta lấy từ tay con không?
Hoàng Minh gật đầu, bỗng chốc ồ lên, hắn đã hiểu chuyện gì rồi. Hàng Vô Ưu gật đầu, nói tiếp:
- Lệ Vân vốn thể chất yếu ớt, sau khi sinh Thanh Nhi thì lâm vào giấc ngủ triền miên, rơi vào trạng thái chết giả. Không cách nào cứu chữa. Mười bảy năm qua ta đã tìm vô số biện pháp thế nhưng vẫn không cách nào cứu nàng. Thế rồi ngươi xuất hiện, thành công chế tạo được Nghịch thiên đan trong truyền thuyết. Cứu được Lệ Vân, cả gia đình ta đều mang ơn ngươi. Hoàng Minh nghe thấy vậy thì lắc đầu, nói:
- Sư phụ người quá khách sáo, nếu ta mà biết nhất định hết lòng giúp đỡ. Người cũng là sư nương của ta, không phải người ngoài.
Hàng Thanh Nhi hai mắt tràn đầy hạnh phúc. Nàng sinh ra đã không có tình thương của mẫu thân. Mẫu thân nàng gần hai mươi năm qua đều chỉ nằm trong mật thất, hiện tại nàng có thể thấy mẫu thân sống lại, vô cùng hạnh phúc. Bữa tối hòa hợp khiến ai cũng mang tâm trạng vui vẻ mà rời đi. - Hoàng Minh à, sắp tới tranh đoạt bí cảnh, giúp ta bảo vệ Thanh Nhi!
Lệ Vân lên tiếng nói. Hoàng Minh vâng dạ một câu. Hàng Thanh Nhi đương nhiên là hắn sẽ phải bảo vệ rồi. Hàng Vô Ưu cũng lấy ra hai chiếc vòng tay nhỏ, đưa cho cả hai, đoạn nói:
- Khi tiến vào bí cảnh sẽ bị không gian tách riêng lẻ. Cả hai cầm lấy vật này đeo vào tay, khi tiến vào nó có thể giúp tìm thấy nhau dễ dàng.
Hoàng Minh gậy đầu không ngần ngại đeo vào tay. Hàng Thanh Nhi hai má ửng đỏ. Hoàng Minh không biết nhưng nàng lại rất rõ. Đây là uyên ương vòng, vốn là của hai người Hàng Vô Ưu cùng Lệ Vân. Hôm nay không ngờ lại trao lại cho Hoàng Minh cùng Hàng Thanh Nhi.
- Chuyện hôm nay ta đã biết, thực lực của con đã mạnh mẽ như vậy, hiện tại tiến tới bí cảnh tranh đoạt cũng an tâm phần nào. Lần này bí cảnh tranh đoạt không giống với những lần khác, nhất định phải cẩn trọng hơn.
Hàng Vô Ưu nói làm Hoàng Minh kinh ngạc, có chuyện gì xảy ra mà không giống những lần trước. Hàng Thanh Nhi rất nhanh đã lẻn tiếng hỏi:
- Phụ thân, người nói rõ một chút được không? Sao lại không giống những lần khác?
Hàng Vô Ưu cũng không giấu giếm mà kể lại. Hoàng Minh nghe một hồi đã hiểu. Hóa ra năm mươi năm trước Hàng Vô Ưu đại diện Lưu Vân Tông tham gia tranh đoạt bí cảnh. Khi ấy tiến vào vòng thứ ba tranh đoạt chỉ còn lại năm trăm
người, không ngờ lại phát hiện ra bí địa nhỏ trong bí cảnh. Nơi này trận pháp đã suy yếu, nhanh chóng các thiên tài hội tụ lại, có ý muốn phá vỡ bí địa. Thế nhưng tuy trận pháp đã suy yếu thế nhưng vẫn không tài nào phá vỡ được. Thế nên sau khi các thiên tài trận pháp sư quan sát tìn hiểu, đã nói ra phải cần thêm năm mươi năm nữa trận pháp bí địa mới có thể bị công phá. Thế nhưng lứa Hàng Vô Ưu năm mươi năm sau làm sao có thể quay lại tìm hiểu được chứ. Chỉ có thể trông cậy vào đám đệ tử hậu bối mà thôi. Lần này tham gia tranh bí canh nhất định nơi bí địa kia sẽ phát sinh một hồi tranh đấu. Mặc dù không biết nơi đó là gì, thế nhưng một trận tranh giành bí địa nhất định sẽ phát sinh. Thậm chí lần này có thể sẽ có cả người của Thượng Vị diện đi xuống. Bí địa này có những văn tự rất cổ xưa, điều này khiến cho chúng nhân sôi trào. Có người còn tung tin đây là một chiến trường cổ xưa, bên trong nhất định có vô vàn binh khí, pháp bảo truyền kì. Nhiều người lại cho rằng bên trong chính là một thế giới thông đạo khác, đi tới không gian khác. Tóm lại là chưa thể biết rõ ràng, nhưng có thể khẳng định một điều, tranh đoạt bí cảnh lần này, sẽ vô cùng đắc sắc.
Hoàng Minh nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, nếu vậy chuyến đi này sẽ khá thú vị đây.
Hai ngày sau, mười năm đệ tử được tông môn đưa tiễn tiến tới bí cảnh. Dẫn đầu chuyến đi này là Hàng Vô Ưu cùng vị Vân trưởng lão lúc trước dẫn Hoàng Minh đi nhập đệ tử kí danh. Hỏi ra mới biết vị Vân trưởng lão này kinh khủng tới mức nào. Có thể nói Vân Trưởng lão này là người mạnh nhất trong toàn bộ ba mấy vị trưởng lão. Danh vọng cũng là lớn nhất. Hoàng Minh tặc lưỡi, vậy mà trước kia lúc mới vào hắn lại có cảm giác vị trưởng lão này chỉ chuyên sắp xếp đệ tử kí danh nhập môn. Tội lỗi quá.
Phi thuyền pháp bảo nhanh chóng rời khỏi Lưu Vân Tông, mang theo một đoàn người rời đi. Mục tiêu tiến tới chính là Phí Sa Thành. Hoàng Minh lần này chính là đội trưởng của toàn bộ mười năm người. Không ai có dị nghị ý kiến gì cả. Kể cả Vũ Vấn Sơn, Cửu Long cùng Lã Cuồng. Hoàng Minh chỉ nhún nhún vai, nghe Hàng Vô Ưu nói một hồi rồi lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài