- Người đâu rồi?
Hoàng Minh lúc này chăm chú tìm kiếm xung quanh. Dao động năng lượng phát ra ngập trời.
- Bên kia?
Hoàng Minh quay ngoắt lại phía sau cách hắn một trăm mét. Thân ảnh Việt Anh đang đằng không nhìn hắn từ phía xa. Hoàng Minh ngay lập tức vận khí muốn lao đến, thế nhưng hắn lại phát hiện ra, hắn lại không thể di chuyển.
- Mịa kiếp, lại bị áp chế sao?
Hoàng Minh chửi thề một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Việt Anh. Việt Anh lúc này gậy đã đeo phía sau, cánh tay trái cầm kiếm, tay phải cầm một quả cầu. Cánh tay hắn cong về sau, thân người hơi ngừa về sau lấy đà. Không gian như bị bẻ cong, không khí vang lên tiếng hò hét kì lạ. Nó giống như một khán đài ồn ã tiếng hô hào của một buổi bóng chày vậy.
- Cú ném cuối cùng!
Việt Anh hét lên, cánh tay ném mạnh trái cầu về phía Hoàng Minh, tốc độ quả cầu này cực nhanh, quả cầu này vặn vẹo theo quỹ tích quỷ dị, sức mạnh kinh khủng kéo tới, Hoàng Minh có chút không nhịn nổi kinh sợ.
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, toàn trường sợ hãi. Một đòn này quá mạnh rồi, hơn nữa rõ ràng là Hoàng Minh bị áp chế không thể di chuyển. Ai cũng hiểu chuyện này, nhìn Hoàng Minh ngây ngốc mà chịu một đòn này, mọi người tim đều rơi rụng.
- Hoàng Minh!
- Lão đại!
- Hoàng Minh ca ca!
Hàng Thanh Nhi, Tiên Tiên, Ngọc Yên Mĩ đều sợ hãi hét lên.
- Lão đại thua sao?
- Không thể nào?
Đoàn Dự ánh mắt sợ hãi thốt lên. Triệu Vân cũng không thể tin được. Hoàng Minh chịu một đòn kia, làm sao có thể chứ?
- Ta xxx, Lão đại!
Trương Vô Kỵ điên cuồng, chân đạp xuống một cái thật mạnh. Chỉ đáng thương cho vị Thiếu Chủ của Phi Sát Tông. Đã bị trọng thương yếu ớt quỳ dưới mặt cát, ăn một đạp này của Trương Vô Kỵ thì lục phủ ngũ tạng như bị tan nát, phun ra một búng máu, ngã vật ra đất không cựa quậy, không rõ là còn sống hay đã chết. Thế nhưng lúc này chẳng ai quan tâm đến hắn còn sống hay chết. Toàn bộ ánh mắt đều hướng lên bầu trời.
- Không thể, lão đại không thể thua như thế được?
Lệnh Hồ Xung hai mắt lóe lên tia sắc lạnh, đáng sợ vô cùng.
Phía trên trời vụ nổ kinh khủng đấy rơi xuống một thân cây. Việt Anh hai mắt tức tối vô cùng, không nhịn nổi chửi tục:
- Ta xxx con mịa nó, ta muốn khô máu một lần!
Hoàng Minh xuất hiện ở phía xa bỗng nhiên chấn động. Câu chửi thề này, câu này rất quen thuộc a. Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh, một thân ảnh quen thuộc vô cùng. Chỉ vài giây sau, hắn bỗng nở nụ cười.
Nhìn Hoàng Minh xuất hiện, phía bên dưới đám người Lưu Vân Tông thở ra một hơi, ba nữ tử hai mắt sáng lên, nắm tay nhau mà không nói gì. Cặp mắt đẹp hướng lên trời theo dõi thân ảnh kia.
Việt Anh nhìn Hoàng Minh xuất hiện, ý chí chiến đấu lại tăng cao, lấy ra gậy sau lưng, không ngờ lắp vào kiếm của hắn. Chỉ vài động tác, không ngờ xuất hiện
trước mắt lúc này lại là một thanh Cự kiếm.
Hoàng Minh hơi nhíu mày, hiện tại hắn nhờ có sức mạnh Siêu xayda mới bù lại, có thể đánh ngang hàng với đối thủ. Thế nhưng đối thủ có quá nhiều con bài tẩy. Liên tục thay đổi, quá mức quỷ dị.
- Nhất Kiếm Định Thiên hạ!
Việt Anh hét lớn, cự kiếm chém vào không gian tạo thành một vệt kiếm dài mấy chục mét, thanh thế vô cùng. Hiển nhiên cự kiếm này chém ra, mạnh hơn so với kiếm của hắn khi nãy chém ra. Hoàng Minh thân thể ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay vọt lên không, né tránh đi một chém kia. Thế nhưng khi vừa mới vọt lên, thức thứ hai Việt Anh lại chém tới:
- Nhị Kiếm Phá Thương Khung!
Hoàng Minh chật vật né tránh, hiện tại Dịch chuyển tức thời cùng thế thân thuật chưa quay vòng xong, hắn chỉ có thể tự thân né tránh thôi.
- Tam kiếm Cửu Trọng Thiên!
Kiếm thứ ba đã chém ra, khí thế bàng bạc to lớn áp tới. Ngũ thức kiếm của Việt Anh, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, chỉ thấy lúc này thức thứ ba độ lớn của Kiếm Quang đã lớn bằng một tảng đá mấy trăm cân. Hoàng Minh mặc dù tốc độ nhanh thế nhưng vẫn bị chém sượt qua vùng eo, máu tươi chảy ra. Hắn chỉ kịp vận khí lên, tu bổ nơi bị thương ngay lập tức. Nếu không phải có linh lực lượng của Huyết mạch Siêu Xayda, một kiếm vừa rồi chỉ sợ để lại một vết thương khủng bố. Hoàng Minh chật vật tránh né thức thứ ba, còn chưa vững thì thức thứ tư đã xuất hiện:
- Tứ Kiếm Niệm Vĩnh Hằng!
Việt Anh hét lớn, thức thứ tư xuất hiện. Một vệt dài kiếm Quang lớn bằng cả một tòa phủ đệ xuất hiện. Hoàng Minh lập tức sử dụng đa trùng ảnh phân thân chi thuật, kéo dãn khoảng cách bản thân ra ngoài. Một kiếm này thanh thế quá lớn, chỉ thấy nó bao phủ cả một không gian mấy trăm mét.
Ầm ầm ầm, toàn bộ phân thân của Hoàng Minh đều biến mất. Hắn may mắt nhờ một chiêu này mà thoát đi được. Thế nhưng đã rơi vào thời gian quay vòng. Hiện tại đối phương mà chém tới một chiêu nữa thì. Hoàng Minh nhíu mày lo lắng. Không ngờ điều Hoàng Minh lo lắng lại xuất hiện. Việt Anh giơ cao cự kiếm. Hét lên một tiếng, hai tay nâng cự kiếm chém xuống:
- Ngũ Kiếm Khống Thiên Hạ!