Không gian nắng ấm chiếu xuống đoạn đường dài, hai bên đường là vô số hàng cây lớn trải dài theo đường đi. Đây vốn là một thông lộ qua Biên Hòa sâm lâm. Thông lộ này là Hoa Lư, trước nay vốn an toàn, chưa từng có xảy ra cướp đoạt gì cả. Các thương đội thương gia vẫn thường xuyên qua lại, mang theo vô số các món hàng quý trọng. Vốn là một thông lộ an toàn, chưa từng xảy ra vấn đệ cướp đoạt của thổ phỉ. Thế nhưng hôm nay, tại thông lộ này lại phát sinh một sự kiện mà không ai có thể ngờ tới.
An Đàn thương hội là một trong ba thương hội lớn nhất của Vĩnh Tiên đại lục. Nắm trong tay một phần ba kinh tế của Vĩnh Tiên đại lục. Lần này An Đàn thương hội mang theo một lượng lớn hàng hóa quý giá, di chuyển từ Diệp Ấn Cốc trở về trụ sở chính của An Đàn Thương hội tại Bá Ngã thành. Thế nhưng khi đi qua Hoa Lư thông đạo này, không ngờ bị chặn đường cướp bóc. Hiện tại không khí vô cùng căng thẳng. Phía bên trong có hơn ba trăm hộ vệ của An Đàn thương hội đang co lại, bày ra tư thái phòng thủ, thân lâm đại địch, bọn hắn lúc này vẻ mặt đều vô cùng khó coi. Đứng đầu thương đội lần này là Diệp Bân. Diệp Bân là Trưởng nam của gia chủ Diệp Ánh Tư. Lần này được giao nhiệm vụ vận chuyển tài nguyên khoáng mạch cùng rất nhiều dược thảo, tài liệu quý hiếm. Diệp Bân lúc này mặt mũi vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt tràn đầy vẻ cố kỵ cùng không cam lòng. Mặc dù lần này đã được tiếp viện thêm một trăm nhân thủ hộ vệ. Thế nhưng đối đầu với địch nhân gấp đôi số lượng bọn hắn, nhất là đối phương phía trước có một đám cường giả Nguyên Anh, hắn thật muốn điên cuồng.
- Ca ca, nhất định Diệp gia có nội gián trong cao tầng, nếu không hành động lần này không thể nào bị chặn cướp đơn giản như thế!
Phía sau Diệp Bân, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng mặc một bộ y phục màu lam, thân thể uyển chuyển vô cùng,nhất là đôi chân dài miên man kia, thật là làm người ta nhìn rồi không muốn rời đi. Nàng là Diệp Bích, muội muội của Diệp Bân. Một chuyến này Diệp Bích cũng muốn đi theo ca ca của mình một chuyến, vừa lịch lãm vừa ra ngoài thay đổi không khí.
Diệp Bân không ngốc, hắn đương nhiên biết một chuyến vận chuyển này vô cùng bí mật, thế nhưng lại bị thổ phỉ đánh cướp. Trước nay Hoa Lư thông đạo chưa từng xảy ra cướp bóc, hơn nữa thực lực của đám thổ phỉ này lại vô cùng cao, hiển nhiên đây rõ ràng là một đám cao thủ, chỉ là giả trang thổ phỉ, ý đồ đánh cướp hàng hóa của An Đàn thương hội mà thôi.
Phía xa ca năm mươi mét. Một hán tử mặt râu vô cùng hung ác đang lớn tiếng cười sảng khoái. Hai mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Bân đám người, cất tiếng nói:
- Ha ha ha, tốt nhất các ngươi lên thúc thủ chịu trói, bản đại gia đây cao
hứng biết đâu sẽ tha cho các ngươi một mạng!
Diệp Bân hừ lạnh một tiếng, quát lớn:
- Các ngươi không cần phải giấu đầu hở đuôi, các ngươi chỉ có thể đến từ Hạt Tư thương hội hoặc Phá Minh thương hội. Thật không ngờ lại chịu bỏ ra nhiều cao thủ như vậy, chỉ để đánh cướp một lượng hàng hóa nhỏ của An Đàn thương hội chúng ta.
Hán tử mặt râu kia hung ác nhìn tới đám người kia, trong mắt hắn cả một đám phế vật này chỉ có hai tên cao thủ nguyên anh kì, làm sao có thể chống lại bên hắn mười nguyên anh kì đây. Hơn nữa quân số bọn hắn lần này lại tới gấp đôi đối phương, cơ hồ một trận này không cần nói cũng biết kết quả.
- Đại ca, tiểu mĩ nhân kia quả thật mê người, ta nghĩ đại ca ngươi đêm nay sẽ vô cùng hung ác đây!
Một tên nam tử gầy gò phía sau nở nụ cười hèn mọn, lên tiếng nịnh bợ. Hán từ mặt râu nghe thấy thế, ánh mắt trở về phía Diệp Bích, hai con mắt ánh lên vẻ tham lam dâm dục, nhất là khi ánh mắt hắn chiếu tới đôi chân dài miên man hấp dẫn tột cùng kia, cũng không thể nhịn được mà nuốt lấy một ngụm nước bọt.
- Hay lắm, toàn bộ giết hết, tiểu mĩ nữ kia, ta muốn!
Hán Tử mặt đầy râu kia hung ác mà tuyên bố hùng hồn, phía sau lưng hắn một đoàn tiểu đệ hô hào ầm ĩ. Diệp Bích mặt mũi thất sắc vô cùng. Nàng năm nay mới mười sáu, một thân tu vi luyện thể kì tầng năm. Coi như là khá cao trong đám thanh niên rồi. Chỉ là nói tới đối chiến thì kinh nghiệm lại không có chút nào. Lúc này Diệp Bích chỉ có thể dựa dẫm vào Diệp Bân cùng một lão nhân trước mặt. Lão nhân kia là quản gia thường xuyên theo nàng, bảo vệ nàng. Diệp Bân đau đầu không thôi, quân số đối phương không chỉ gấp đôi hộ vệ của Thương hội, hơn nữa lại còn có đến mười nguyên anh kì cao thủ. Hắn rất bất đắc dĩ, đối phương rõ ràng là chủ ý tới cướp đoạt, không thể thương lượng một chút nào. Chuyến này chỉ sợ hắn phải bỏ mạng tại đây, người thừa kế của Diệp Gia, An Đàn thương hội chỉ sợ tánh mạng vứt bỏ. Chính lúc này, khi cả hai bên đang hừng hực khí thế, trận đánh đẫm máu sắp xảy ra, thì một tiếng nói vang lên từ phía bìa đường bên phải. Tiếng nói không to, thế nhưng lúc này lại vang lên vào lúc quyết định, khi cả hai bên đang chờ tín hiệu tấn công cũng đón đỡ của hai chủ tướng.
- Cho ta hỏi một chút, thành trấn gần đây nhất ở đâu?