Một canh giờ đã trôi qua, rất nhanh mười thân ảnh từ trên khán đài phi hành tiến tới phía trên của chiến đài. Toàn bộ những người trên chiến đài đều lập tức đứng dậy, chậm rãi chờ đợi. Hiện tại trên chiến đài chỉ còn có một trăm hai mươi ba người. Đã có người từ bỏ rút lui, Ải Tác Tư mỉm cười đầy vẻ không thân thiện, tiếng nói của hắn lại vang lên:
- Tốt lắm, hiện tại toàn bộ các ngươi theo hướng bắc mà tiến tới. Khảo hạch thứ ba sẽ bắt đầu ở đó!
Nói xong hắn nhanh chóng cùng mấy vị giáo viên phi hành về hướng bắc. Đàm người trên chiến đài đều có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng rất nhanh rời đi, hướng về phía bắc mà tới.
Trên khán đài đám học viên học viện đầu sửng sốt khó tin.
- Hướng bắc sao, hướng bắc không phải là học viện bí cảnh sao?
Một tên học viên kinh hãi mà nói. Lập tức tiếng ồn ào bàn tán vang lên. Không chỉ có hắn, rất nhiều người cũng thốt lên đầy vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc. Lập tức dòng người học viên quan chiến này cũng nhanh chóng đi theo về hướng bắc. Lần này khảo hạch quả là kì dị, mấy trăm năm qua đều không có như vậy khảo hạch qua a.
Hoàng Minh cùng theo đoàn người tiến về hướng phía bắc, Hắc Lỗ cũng Lôi Ân đều đang cười hề hề mà nói chuyện vui vẻ. Bọn hắn khi nãy đều tung ra vô số chiêu bài để nịnh nọt Hoàng Minh, cuối cùng cũng lấy được từ Hoàng Minh bốn vò rượu Táo mèo. Hoàng Minh loại rượu này hắn có nhiều lắm, cho đi vài vò cũng không có gì ảnh hưởng. Thế nên hắn dứt khoát cho hai tên hai vò, coi như là kết giao một chút. Rất nhanh ở hướng bắc đã xuất hiện một đại môn. Đại môn này là điểm cuối cùng tại đây rồi. Mười vị cường giả kia đều đã ở trước cửa đại môn chờ đợi. Khi đoàn người đều tiến tới đầy đủ. Ải Tác Tư lúc này lấy tư cách người chủ trì khảo hạch lại lên tiếng mà nói:
- Khảo hạch thứ ba chính là tiến vào bí cảnh của học viện, sau một canh giờ chính là đại môn mở ra lần nữa. Ai có thể trở ra liền thành học viên của học viện. Đơn giản như vậy!
Đơn giản như vậy? Toàn bộ đám thanh niên tham gia khảo hạch đều có chút lo lắng. Bí cảnh là gì chứ, ai nghe đến bí cảnh mà không biết bên trong hung hiểm tới mức nào. Ở bên trong bí cảnh một canh giờ ư, nghe thì có vẻ nhẹ nhàng đấy, thế nhưng nếu nhẹ nhàng như vậy đã không phải là khảo hạch thứ ba rồi. Một số người đã có ý định rút lui, bọn hắn đều không thể nào rõ ràng mình có thể toàn mạng mà trở ra hay không đây.
Phía sau cách hơn trăm mét, đám học viên đều toàn bộ dừng lại, nhiều người đều nuốt nước bọt cái ực. Bí cảnh, bọn hắn không ngờ năm nay khảo hạch thu học viên mới lại là tiến vào bí cảnh trở ra mới
được thu nhận. Một tên nam học viên vừa nghĩ tới bí cảnh bất giác rùng mình. Hắn đã từng một lần theo một nam sinh khóa trên tiến vào bí cảnh. Chính là nơi đó vô cùng đáng sợ. Yêu thú ở mọi nơi, đa dạng chủng loại. Tiến vào nếu không có thực lực bảo hộ bản thân, đích xác là chỉ có chết mà thôi.
- Ta thật sợ hãi a, Ải Tác Tư trưởng lão đúng là biến thái, là lão bất tử trời đánh không chết a, đám tân sinh này làm sao có thể vượt qua bí cảnh đây, chính ta còn là không có cách nào sống sót ở đó nửa canh giờ đâu.
Một nam sinh khác lại sợ hãi mà than thở.
Phía trước đại môn đã được mở ra, rất nhanh đoàn thanh niên khảo hạch đã bắt đầu tiến vào. Bọn hắn mặc dù rất không tính nguyện, thế nhưng đã cố gắng hai vòng rồi, chỉ còn một vòng nữa thôi. Tất cả vì tương lai, tất cả vì nỗ lực tu hành, tất cả vì gia tộc. Rất nhiều người cắn răng mà đi vào, không muốn buông bỏ. Hoàng Minh dẫn theo bốn người Diệp Bích, Diệp Mẫn, Diệp Khúc Và Diệp Tân tiến vào. Khi bước qua một vị giáo viên ở cạnh lối vào, Hoàng Minh nghe rõ ràng vị nữ giáo viên ấy cất giọng nhắc nhở hắn:
- Tiểu tử, cẩn thận một chút, nhất định phải trở ra đấy!
Hoàng Minh có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn qua vị nữ giáo viên này nhận ra đối phương đang nhìn hắn mỉm cười gật đầu. Hoàng Minh không biết đối phương là ai, cũng chỉ có thể gật đầu đáp trả, ngay sau đó là tiến vào. Nữ giáo viên kia lập tức lẩm bẩm, vẻ mặt có chút lo lắng:
- Tiểu tử, không được chết a, ta còn muốn thu ngươi vi học sinh đấy!
Hoàng Minh chỉ thấy lúc này mình tiến vào một không gian màn sáng kì dị, hắn cứ vậy đi về phía trước, sau khi đi được hai mươi mét, lập tức không gian đã thay đổi, lúc này không gian màn sáng đã biến mất. Trước mặt hắn chính là một khu rừng tối tăm. Ánh sáng mặt trăng chiếu xuống khiến cho cảnh vật tương đối có chút rõ ràng. Đám thanh niên này trước tiên đều không dám đi loạn, chỉ có thể chậm chạp quan sát chung quanh. Hoàng Minh cũng đang quan sát bốn phía. Lúc này đại môn đã biến mất, những người cuối cùng cũng đã đến nơi. Một trăm mười ba người đang ở trước một khu rừng. Nơi bọn hắn đứng chính là một khu đất trống, phía sau lại là một vách đá thẳng đứng. Phía sau là vách đá thẳng không thể lui lại, phía trước lại là một khu rừng âm u đen tối đầy nguy hiểm.