- Thiếu gia của các ngươi dựng trận pháp này truyền tống đến đâu?
Trương Vô Kỵ lo lắng mà hỏi.
- Ta không biết!
Tên đầu chim thân người kia lập tức đáp không suy nghĩ.
- Tại sao lại không biết, nói lại!
Kiều Phong hai mắt như muốn phun lửa, gào lên!
- Ta không biết, ta chỉ là người thi hành triển khai trận pháp mà thôi!
Tên kia vẫn một mực ngu ngơ mà đáp. Hắn quả thật là không biết điểm đến của truyền tống trận pháp này ở đâu.
- Khốn nạn!
Lệnh Hồ Xung một quyền đấm tới, cái đầu chim của hắn liền bị đánh cho nát bấy.
Một vùng biển xa xôi, vùng biển này mang một màu đen đáng sợ. Màu nước biển không rõ tại sao lại trở thành đen kịt như vậy. Trên hòn đảo rộng lớn hàng ngàn thân ảnh quỷ dị đang không ngừng gầm rú. Những thân ảnh quỷ dị này rất đa dạng. Kẻ thì to lớn, kẻ thì thấp bé, kẻ thì nhiều tay, nhiều chân. Toàn bộ bọn chúng đều có đặc điểm chung là vô cùng khát máu đáng sợ. Nơi này là nơi giam giữ tử tù của ma tộc. Hiện tại bọn hắn đang bao vây lấy một thân ảnh. Cách đây một ngày toàn bộ bọn chúng đều nhận được một thông tin. Ngày hôm nay sẽ có mấy nhân loại bị cưỡng bức truyền tống mà tới. Nhiệm vụ của bọn hắn chính là giết chết mấy tên nhân loại này. Nếu kẻ nào thành công giết được một người thì sẽ được miễn tội, trở về bộ lạc.
Thế nhưng ngoài dự liệu của bọn chúng, truyền tống tới lúc này lại chỉ có một người. Một tên tiểu tử nhân loại có tu vi Nguyên Anh trung kì nhỏ bé. Tử tù đảo có đến bảy ngàn tử tù, hiện tại không ngờ đang bao vây lấy một tên nhân loại yếu ớt. Chỉ có một người, bọn hắn lại có đến bảy ngàn người. Thế nên đám tử tù ma tộc này càng điên cuồng rồi. Bọn hắn đã bị giam cầm ở đây mấy trăm năm, kẻ nào cũng là loại hung ác. Lần này có chỉ lệnh, vốn là có mấy danh ngạch tính mạng. Hiện tại chỉ có một người, bọn hắn đã đỏ hết cả mắt. Thanh niên nhân loại kia đứng ở giữa trung tâm đảo. Hắn lúc này tay phải đã nắm chắc trường thương, mái tóc dài tung bay theo gió. Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt kiên cường. Khí thế hiên ngang lẫm liệt, đứng trước ngàn địch nhân mà không sợ hãi. Người này chính là Triệu Vân. Triệu Vân sau khi bị hút vào hắc động một mực đen ngòm không thấy ngón tay. Lúc bàn chân hắn chạm được mặt đất thì đã thấy bản thân lọt vào tầm ngắm của mấy ngàn tên quái thai dị dạng. Không cần nghĩ cũng biết bọn chúng là ma tộc. Trước ánh mắt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống của bọn chúng, Triệu Vân hai mắt lóe lên một đạo tinh quang, miệng lẩm nhẩm nói:
- Phụ thân, nhi tử của ngươi trưởng thành rất tốt. Trận chiến này chỉ sợ là trận cuối cùng của ta rồi.
Nói đến đây, trong đầu Triệu Vân liên tục xuất hiện những
thân ảnh khắc sâu vào trong tim của hắn. Phụ thân hiên ngang mặc áo giáp ra trận, mẫu thân nhẹ nhàng khâu vá từng mảnh y phục bị rách. Nàng công chúa nhỏ ngồi bế má chăm chú nhìn hắn luyện thương. Tám vị huynh đệ cùng nhau rèn luyện, cùng nhau ăn uống, cùng nhau ca hát, cùng nhau chiến đấu.
Khóe mắt của Triệu Vân khẽ rơi xuống hai hàng lệ. Đột nhiên thân thể hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hai mắt ánh lên tia lửa màu vàng. Toàn thân y phục bị phá nát, xuất hiện trên người hắn là một lớp hỏa diễm chân thực. Lớp hỏa diễm này như đang nhảy múa, liên tục biến đổi, nhanh chóng trở thành một lớp lông màu vàng bao phủ toàn bộ thân hình. Phía sau lưng là hai cánh vàng kim cực kì diễm lệ, tỏa ra thần thánh khí tức. Một chiếc Phượng vĩ bảy màu xuất hiện phía sau người hắn, tỏa ra thánh quanh tinh khiết. Triệu Vân triệt để Phượng hóa. Nắm trong tay trường thương, đôi mắt màu vàng kim của Triệu Vân hướng về xung quanh hắn một vòng, ý chí chiến đấu bốc cao ngùn ngụt. Thân thể lập tức được bao phủ lớp hỏa diễm nóng rực. Hắn ném ra một quả cầu pokeball để triệu hồi Hỏa Phượng Hoàng. Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện mang theo khí tức nóng như thiêu đốt bốn phương tám hướng. Hỏa Phượng Hoàng kêu lên một tiếng thánh thót vang vọng, hai cánh giang rộng ra hai bên, vẻ đẹp thần thánh đầy uy áp của nó khiến cho mấy ngàn tên tử tù ma tộc kinh hãi. Triệu Vân mang theo tâm trạng quyết tử, trong đầu nhớ lại một câu chuyện mà hắn từng nghe Hoàng Minh kể lại. Một võ tướng lao vào trăm ngàn quân địch chém giết, võ tướng ấy cũng mang một cái danh hiệu phi phàm. Triệu Vân cảm giác như máu của bản thân đang sôi lên, một trận đánh ra danh tiếng của mình.
- Có Triệu Vân Triệu Tử Long ở đây, giết!!!
Triệu Vân gầm lên. Lập tức phi thân phóng tới, không một chút sợ hãi phía đối phương có mấy ngàn người. Hỏa Phượng Hoàng cũng lập tức vỗ mạnh đôi cánh của nó, bay lên không trung, từ miệng liên tục phun ra những đoàn hỏa diễm nóng chảy. Triệu Vân như một chiến thần, trường thương xuất động, điên cuồng chém giết. Tử tù đảo máu chảy đầu rơi, khí tức máu tanh bao trùm toàn bộ. Một người một thú triệt để điên cuồng.