Thiện Bảo lúc này đã rơi vào khó xử rồi. Hắn làm sao có thể ngờ được Hoàng Minh lại có thể lấy ra một tấm lệnh bài Bạch Kim cơ chứ? Lệnh bài Bạch Kim chính là tối cao, là đại diện cho lời nói của Lão Thái Thái. Đến phụ thân hắn cũng chỉ có một lệnh bài màu Vàng mà thôi. Đến lượt hắn, vốn là một dòng phụ đời thứ bảy, thiên tư cùng căn cơ tốt mới được cử tới Vĩnh Tiên đại lục, ban cho một lệnh bài màu Bạc mà thôi. Không chỉ có hắn lúc này kinh sợ, toàn bộ người ở đây khiếp hãi, mà đến Hoàng Minh cũng phải chấn động trong lòng. Hắn nhìn qua hơn một trăm cao thủ Nguyên anh trung kì đang quỳ ở dưới, lại có hơn hai trăm Nguyên Anh cao thủ quỳ ở vòng ngoài, cuối cùng là toàn bộ nữ nhân của Lâu thuyền cũng đều quỳ trên mặt đất không dám ngẩng mặt nên. Một màn này khiến cho Hoàng Minh phải nhìn nhận lại một lần nữa về mẫu thân hắn. Đến lúc này hắn có thể khẳng định mẫu thân hắn nhất định xuất thân tử Trần thị gia tộc, hơn nữa là thân phận tuyệt đối là cao tầng.
Hoàng Minh rõ ràng cảm nhận được đôi bàn tay đang run run của Lan Hương. Hắn chủ độc quay lại, nhìn thấy sắc mặt nàng có chút xúc động thì siết chặt tay hắn, nhẹ gật đầu một cái ý nói nàng yên tâm tin vào hắn. Lan Hương gật đầu, hai mắt ánh lên tia hạnh phúc cùng vui vẻ. Nàng thật không ngờ bạn trai của nàng lại xuất hiện, nàng không cô đơn ở thế giới này, lúc này nàng chỉ muốn ôm lấy hắn mà gào khóc cho thỏa nỗi nhớ mong cùng nỗi buồn, cùng nỗi tủi hờn bao năm qua. Thế nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc. Vì nàng mà Hoàng Minh đang phải đối đầu với biết bao người trước mắt kia.
- Thiện bảo, trước tiên giải tán đi!
Thiện Bảo đang không biết xử trí thế nào, bất giác một tiếng nói trầm ấm vang lên trong đầu hắn. Tiếng nói mạnh mẽ lại có thêm chút kích động. Thiện Bảo vừa nghe đã có thể đoán ra là ai. Trong lòng hắn mừng thầm, thật không thể ngờ được người này lại xuất hiện ở đây. Lúc này hắn đã có người chỉ đạo rồi, cục diện này cứ thế mà thuận theo là tốt nhất. Nghĩ là làm, Thiện Bảo lập tức quay xuống phía dưới khán đài, chắp tay mà nói:
- Tại hạ chính là Trần Thiện Bảo, tại đây tạ lỗi với chư vị công tử cùng các vị đại nhân. Hôm nay Trần thị gia tộc chúng ta xảy ra nội bộ sự việc, thế nên đã làm mất nhã hứng của chư vị. Vì vậy, mong các vị hiện tại có thể rời đi Thiên Thương lâu thuyền. Mọi chi phí hôm nay tại các lâu thuyền khác, Trần thị gia tộc ta sẽ chỉ lấy một nửa mà thôi, xin chư vị có thể thứ lỗi cho sự bất nhã này!
Thiện Bảo chắp tay cúi đầu tạ lỗi, lời nói nhẹ nhàng uyển
chuyển. Vừa có ý muốn xin lỗi, lại vừa cố ý đuổi khách. Hắn một câu Trần thị gia tộc, hai câu Trần thị gia tộc chúng ta, ai có thể trách hắn câu nào đây. Gần ngàn người hầm hầm sắc mặt, căm tức mà nhìn về phía Hoàng Minh như muốn ăn tươi nuốt sống. Vốn dĩ đã mất một đêm ăn chơi của bọn hắn, lại còn muốn dẫn đi nữ thần trong mơ của bọn hắn đi nữa, làm sao có thể để chuyện ấy xảy ra chứ?.
Thế nhưng điên tiết thì điên tiết, bọn hắn cũng không thể để cho Trần thị gia tộc mất mặt mũi, càng là không muốn đắc tội với con quái vật Trần gia này, thế nên từng top người kéo nhau rời đi. Bọn hắn sẽ sang lâu thuyền khác, mặc dù tối hôm nay không được nghe Hương Hương cô nương hát, thế nhưng giảm một nửa giá tại các lâu thuyền khác, đây cũng là một cái lợi ích to lớn a.
- Thú vị a, một tên tiểu tử kì lạ!
Thanh niên mặc toàn thân áo đen mỉm cười. Ngay sau đó đứng dậy mang theo hai tên thủ hạ rời đi.
Khi thân ảnh cuối cùng rời đi, cánh cửa đại môn của lâu thuyền lập tức được đóng lại, Hoàng Minh hai hàng lông mày nhíu lại, lập tức đề phòng. Hắn tin là tấm lệnh bài Mẫu thân cho hắn là thật. Thế nhưng nếu có gì uẩn khúc trong chuyện này mà hắn không biết thì sao?
Hoàng Minh còn đang vắt óc suy nghĩ thì bất giác phát hiện một luồng khí tức cực mạnh phát ra khiến hắn phải rùng mình một cái. Cỗ áp lực này khiến hắn khó có thể đứng vững. Hoàng Minh nghiến răng ken két, toàn thân tu vi lập tức đề thăng, Thiên địa tạo hóa công vận chuyển cực nhanh, hắn quyết tâm đấu lại kẻ thần bí kia. Trước mặt Lan Hương, hắn tuyệt không thể để nàng sợ hãi cùng thất vọng được.
Một thân hình cao lớn từ tầng bốn lập tức nhảy xuống, thân hình trầm ổn rắn chắc. Là một nam tử trung niên, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh. Nét cười trên khóe miệng của nam tử trung niên này khiến Hoàng Minh cơ chút khó khăn tiếp nhận. Hắn vẫn phải chịu áp lực mạnh đè xuống trên người, lại không thể chạy trốn vì Lan Hương ngay ở phía sau hắn.
- Ồ, thật giống, thật là giống quá!!
Trung niên này miệng lầm bẩm mà nói, từng bước tiến lại gần chỗ Hoàng Minh. Thiện Bảo thấy trung niên kia tới, nhanh chóng cúi đầu mà thi lễ:
- Đại Bá!