Phi hành một ngày trời, cuối cùng cũng đã thấy tòa thành nhỏ nằm ở giữa bình nguyên. Tòa thành này mặc dù dân cư không nhiều bằng nửa của Lục Sa Thành. Thế nhưng tu vi của bọn họ cao hơn nhiều lắm. Rõ ràng xung quanh nơi này thường xuyên xuất hiện yêu thú, thế nên dân cư ở đây ai cũng có tu vi khá ổn định.
- Để ta đi tìm khách điếm!
Tuyết Ưng nói một câu liền nhanh chóng biến mất. Đám người nhanh chóng từ trên chim Hú nhảy xuống. Chủ tòa thành thị này biết có khách quý đến thì đích thân đến chào hỏi. Hoàng Minh không quan tân đến mấy chuyện này. Trên đường đi Hắc Lỗ cùng Lôi Ân liên tục cảm thán với Hoàng Minh. Thật không ngờ Hoàng Minh lại có thể cướp đi Hương Hương cô nương từ tay Trần gia. Trận Thiện Bảo chỉ cười cười, ở bên cạnh cũng không có nói điều gì. Thật ra lúc này Thiện Bảo cũng đã nghi ngờ Hoàng Minh có mối quan hệ mật thiết gì đó với Trần gia tộc rồi. Nếu không đại bá không bao giờ để Hoàng Minh mang theo Hương Hương cô nương rời đi. Hắn làm sao có thể biết được, không chỉ một cô nương, nếu hắn muốn cả Trần thị gia tộc, chỉ sợ Lão Thái Thái cũng sẽ để lại cho hắn ấy chứ.
Sau bữa cơm tối, Hoàng Minh phải mất đi tới sáu vò rượu cho hai tên Hắc Lỗ cùng Lôi Ân thì mới có thể tống bọn chúng về phòng. Hoàng Minh cùng Lan Hương cùng nhau trở về phòng mình. Nơi mà Tuyết Ưng chọn được chính là một khu trang viên khá tốt ở bên trong thành này. Thế nên phòng ốc chỗ ở đều có nhiều, không thiếu phòng để ngủ. Hoàng Minh sau khi dỗ dành Lan Hương ngủ thì bắt đầu nằm tính toán. Hiện tại hắn đã tìm được Lan Hương, cũng không còn gì vướng mắc nữa. Giờ này hắn chỉ cần tìm kiếm một cơ hội để lên Kim Trúc sinh mệnh trở về Hoàng Thiên đại lục hội ngộ cùng đám tiểu đệ nữa là xong. Khẽ cười một tiếng, không biết đám tiểu đệ này của hắn hiện tại thế nào. Bất giác Hoàng Minh phát hiện có tiếng xé gió ở bên ngoài. Không gian yên tĩnh nửa đêm khiến hắn nhíu nhíu mày. Vốn dĩ ở trang viên này không gian rất rộng, thoáng mát. Thế nhưng tiếng động khi nãy hắn nghe rõ ràng là tiếng phi thân xé gió mà để lại. Hoàng Minh hiếu kì lập tức xuất hiện bên cửa sổ đưa ánh mắt ra ngoài he hé mà nhìn. Một thân ảnh màu đen nhanh chóng phi qua một phòng ở phía đông. Hoàng Minh ẩn mình vào bóng đêm, trực tiếp ném ra một đám trận bàn bao quanh phòng của hắn. Hắn sợ lúc hắn đi sẽ có người xuất hiện. Trận bàn của hắn toàn bộ đều là trận pháp cấp bảy trở lên, lại chồng bốn cái trận pháp, thế nên hắn rất yên tâm mà rời đi. Lúc này thân ảnh mặc y phục màu đen kia rốt cuộc đã tới cửa phòng ở phía đông, nhẹ nhàng quan sát xung quanh một hồi. Phát hiện ra không có ai liền nhẹ nhàng lấy ra một cái ống nho nhỏ. Trong màn đêm mờ ảo dưới ánh sáng mặt trăng khuyết. Hoàng Minh vẫn nhìn rõ ràng từng làn khói trắng không ngừng bay vào bên trong phòng. Làn khói rất nhanh trung hòa với không khí. Làm xong việc, tên áo đen kia đã lập tức quay đầu rời đi, tốc độ lúc này nhanh gấp hai lần tốc độ khi hắn tới đây. Hoàng Minh nhíu mày, hắn cũng không rõ ràng phòng này là của ai, vụt một tiếng, Hoàng Minh đã đuổi theo tên áo đen kia, muốn tóm hắn lại. Tên áo đen kia đang cực tốc phi hành bất giác phát hiện ra có người đuổi theo, hắn lại tăng tốc độ
lên cực hạn. Thế nhưng khoảng cách của hai người càng là ngày càng gần.
- Dịch chuyển tức thời!
Hoàng Minh bất giác từ đằng sau xuất hiện trước mặt tên áo đen này làm cho hắn khựng lại, vẻ mặt khiếp hãi. Cánh tay phải của Hoàng Minh nhanh chóng tóm lấy cổ của hắn, còn chưa có dùng chút lực nào thì hắn đã kinh ngạc. Tên áo đen này không ngờ phun ra một ngụm máu, cái đầu ngã sang một bên, hoàn toàn mất đi khí tức Hoàng Minh từ kinh ngạc chuyển sang chấn động.
- Không ngờ là tự độc chết bản thân!
Rốt cuộc tại sao phải làm như vậy. Vốn dĩ Hoàng Minh còn muốn tóm lấy đối phương mà tra hỏi, không ngờ đối phương lại cương ngạnh như thế. Bị tóm lại, thà chết cũng không để lại manh mối gì.
- Trở về đã! Phòng kia không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không?
Hoàng Minh nhanh chóng trở về, về tới gian phòng kia, lập tức hắn mở cửa ra xông vào. Không gian mặc dù không có ánh đèn nào, thế nhưng dưới ánh sáng mờ mờ của mặt trăng. Hoàng Minh rõ ràng nhìn thấy một thân thể trắng nõn đang không ngừng xoay chuyển trên giường. Hoàng Minh kinh hãi, đó không phải là Yên Hàn viện trưởng sao? Hắn lập tức lo lắng, chạy vào trong phòng, lấy ra tấm chăn ý định quấn tròn người của Yên Hàn lại. Thế nhưng chỉ khi chạy vào bên trong mười bước, Hoàng Minh phát hiện bản thân hắn lúc này lại có chút gì đó khác lạ. Thân thể bỗng nhiên nóng lên, đầu óc có chút mị đi. Hắn biến sắc mặt, không dám chậm trễ vơ lấy tấm chăn mỏng trên giường, phẩy tay một cái muốn cuốn Yên Hàn vào trong chăn. Thế nhưng Yên Hàn đang lăn qua lăn lại trên giường, bỗng nhiên cảm giác được có người đến, hai con mắt sáng rực vù một tiếng, cả người nàng đã dán chặt lên người của Hoàng Minh. Tốc độ nhanh đến đáng sợ, Hoàng Minh chỉ kịp nhận thấy mùi thơm của nàng ập đến, thân hình trắng như tuyết ôm chặt lấy hắn, hai cặp đùi săn chắc kẹp lấy hông của hắn như con bạch tuộc. Giọng của Yên Hàn lập tức vang lên đầy gấp gáp:
- Ta muốn...!
Ầm một tiếng, đầu óc Hoàng Minh như ngây ngốc, tâm trí hắn lúc này hỗn loạn không thôi. Hắn không hề hay biết bản thân đã trúng phải xuân dược, bên người lại có thêm một mĩ nữ với thân hình vóc dáng ma quỷ điên cuồng quấn lấy. Hoàng Minh tâm trí đã không còn sự tỉnh táo, lập tức bế Yên Hàn lao lên giường.
- Hừ, đúng là cái đồ!
Một bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần đứng ở ngoài khịt khịt mũi xem thường mà nói. Nàng không muốn thấy hai thân ảnh đang cuốn lấy nhau trên giường kia, khẽ đóng lại cửa cẩn thận, tùy ý ngồi trước một cái bàn trà mà ngắm trăng. Thân thể nàng mờ ảo, dường như không ai có thể nhìn thấy. Bất giác một lát sau, nàng cười một nụ cười xinh đẹp nhưng lại đầy vẻ quỷ dị, ánh mắt hướng về một thân ảnh phía xa đang lén lút đi tới, lẩm bẩm mà nói:
- Kẻ chủ mưu cuối cùng cũng tới, đáng tiếc là làm không công cho người khác hưởng rồi!