Vũ Linh cung chủ cùng một đám người đứng trước mặt Cửu Liên Hắc Long mà trang ngập sự kinh hãi. Mặc dù Cửu Liên Hắc Long chỉ mới có tu vi Hoá Thần Đại viên mãn, thế nhưng nó lại là một Siêu Cấp Thần thú chính hiệu, khí tức khủng bố đáng sợ, lại còn có ngoại hình quả là dọa người ta đến tái mặt. Trên cái đầu lẻ chính giữa có một đoàn người đang đứng, tổng cộng là hai mươi người. Trong đó có hai người của Trần gia, chính là hai vị tướng quân mạnh nhất dưới quyền của Tháp Thanh Nga, Trần Phú cùng Trần Lập.
- Vũ Linh, Hoàng Minh thiếu gia của chúng ta hôm nay tới đây chính là muốn đón người. Các ngươi xem xét đi!
Trần Phú cười lạnh, hai mắt loé lên tinh quang. Trần Lập ở bên cạnh chính là không có nói gì, khoé miệng chỉ là nhếch lên nụ cười tà dị. Vũ Linh Cung chủ chính là trong lòng khiếp hãi không thôi. Làm sao bà ta lại không nhận ra ta tứ trong câu nói của hai vị sát thần kia chứ. Hoàng Minh lúc này lại hướng ánh mắt về phía sau của Vũ Linh cung chủ, hai mắt nhìn về một vị mĩ phụ xinh đẹp ở phía sau, mỉm cười mà nói:
- Tiền bối, ta hôm nay tới đây đúng như lời hứa năm đó. Ta tới đón nàng ấy!
Lưu Minh chính là lúc này ngẩn ra, nhận ra ánh mắt của thanh niên kia chính là nhìn vào mình. Những người khác rất nhanh cũng nhận ra Hoàng Minh chính là hướng Lưu Minh mà nói. Lưu Minh vốn là một vị trưởng lão của Thiên Băng Cung. Trước kia nhờ tìm về được Thánh Cô cho nên địa bị tăng vọt. Hiển nhiên là lập được công lớn, hiện tại nàng ta đang ngây ngốc, không rõ vị thanh niên kia tại sao lại hướng tới nàng ta mà nói một câu như vậy.
- Tiền bối, người quên ta rồi sao?
Hoàng Minh mỉm cười, hai mắt tràn đầy ta mỉa mai.
- Tiền bối hình như cũng quên chúng ta rồi!
Chu Du lúc này cũng mỉm cười, lập tức lên tiếng nói sau đó đứng ra. Không chỉ hắn, Kiều Phong, Triệu Vân, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư nhi cả đám tâm người đều đứng thành một hàng ngang. Một đám thanh niên anh tuấn, khí thế tràn ngập làm cho Lưu Minh phải run sợ. Bất giác trong đầu nàng ta nhớ lại một cảnh tượng ngỡ như đã quên đi từ lâu. Một đám thiếu niên mười hai mười ba tuổi tại một nơi hẻo lánh chính là Hạ vị diện. Ngày đó nàng mang theo Điêu Thuyền rời đi. Một tên thiếu niên đã đứng trước mặt nàng mà nói:
- Ta nhất định sẽ tới!
Lưu Minh khuôn mặt có chút tái đi, khoé miệng giật giật. Vũ Linh cung chủ cũng đã đoán được phần nào, cả người cũng run lên.
Hoàng Minh cũng lười để ý, hắn dùng linh lực khuyếch tán ấm thanh của bản thân, lớn giọng mà nói:
- Điêu Thuyền, Ta tới rồi, Ta tới đón nàng rồi đây!
Âm thanh của Hoàng Minh vang vọng không gian. Không một góc nào của Thiên Băng Cung mà không nghe được
giọng nói của hắn cả.
Phía bên dưới, thân hình mảnh mai kia đã run lên. Khoé miệng của nàng hơi mím lại, hai mắt từ lúc nào đã xuất hiện hai hàng nước mắt trong suốt mĩ lệ. Nàng đã chờ đợi nhiều năm, nàng chờ đợi câu nói này đã rất lâu rồi. Cho dù sau này có biết hắn xuất hiện ở những nơi khác nhau, nàng cũng cố gắng kìm lòng không chạy tới nơi đó. Nàng chờ đợi, nàng chờ người nam nhân của mình tới đón nàng. Chờ một lời hứa mà hắn đã hứa với nàng. Và rồi ngày hôm nay nàng đã chờ được, nam nhân của nàng đã tới tận nơi này để đón nàng trở về. Còn điều gì hạnh phúc hơn, còn điều gì đáng mong đợi hơn đây.
- Hoàng Minh!
Điêu Thuyền nhẹ giọng mà nói. Thế nhưng lúc này Hoàng Minh thần thức đã bao phủ xuống toàn bộ Thiên Băng Cung, hắn đã phát hiện ra nàng. Vụt!
Hoàng Minh biến mất trước mắt tất cả mọi người, ngay sau đó dưới sự sợ hãi của toàn trường hắn đã xuất hiện trước mặt của Điêu Thuyền. Hai tay Hoàng Minh Giang rộng ôm lấy thân ảnh mảnh mai ấy vào trong lòng.
- Ta tới rồi!
Chỉ ba từ đơn giản những đó chính là nỗi lòng của Hoàng Minh. Sự nhớ nhung, yêu thương, niềm vui cùng hạnh phúc. Thánh Cô của toàn bộ nhân tộc đang nằm trong lòng một thanh niên. Điều này thật khó có thể tin được. La Kiệt Cùng Sâm La là ở gần nhất, cả hai bọn hắn đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ. Hai cặp mắt nhìn nữ thần trong lòng mình đang nhở trong vòng tay của người khác, điều này là thực hay mơ đây.
- Hoàng Minh, ta chờ chẳng thật lâu a!
Điêu Thuyền khóc nấc lên, hai tay ngọc ôm lấy cổ Hoàng Minh, nhanh chóng đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng. Cả không gian thời gian như ngưng đọng lại. Phía trên cao, A Trang bĩu môi một cái cực kì kiều mị, ngay sau đó lại mỉm cười.
- Đi thôi, chúng ta về nhà!
Hoàng Minh nói xong, Điêu Thuyền liền gật đầu theo Hoàng Minh bay lên phía trên.
- Thánh cô, nàng!
La Sâm khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn theo nữ thần trong lòng hắn rời đi mà trong lòng như có dao cắt.
- Đứng lại cho ta!
La Kiệt lúc này không ngờ hét lớn, hai mắt đỏ ngầu. Tiếng hét lớn này phá tan bầu không khí yên tĩnh, Hoàng Minh đang nắm tay Điêu Thuyền bay lên bỗng chốc ngừng lại, ánh mắt hướng về phía La Kiệt có chút ngạc nhiên. Tên kia là vừa nãy quát hắn sao?