- Hừ, phô trương thanh thế, mèo đại gia lần này cũng tham chiến với...
Con Mèo rốt cuộc cũng động nộ, hai bàn tay móng vuốt đã giơ lên cùng với Cung Chí Hồ và Miêu Na đã lấy ra vũ khí. Thế nhưng lời còn chưa nói hết đã bị một màn trước mắt làm cho chấn kinh. Không chỉ có hắn, gần ngàn người cũng chính là rơi vào khiếp sợ. Bởi vì trước mắt bọn hắn lúc này, tên thiếu niên tiểu tử kia vậy mà toàn thân bao trùm vô số tia lôi điện vàng chói. Không chỉ như thế, bầu trời vốn dĩ đã chiều tà nhưng chưa tối hẳn, ấy vậy mà bây giờ đã đen kịt một màu. Còn chưa có hết, trên trời mây đen giăng phủ kín, từng tia lôi điện lập loè chớp giật.
- Mịa nó, đây giống như là thiên kiếp, trời của ta ơi, chuyện gì đnag xảy ra vậy?
Có tên tam tinh ám vũ liền hốt hoảng hô lên. Bởi đây giống như một trường luyện địa ngục. Mễ Nhĩ thành như rơi vào một tràng đại hạo kiếp.
Đến lúc này còn có ai dám nghi ngờ tên thiếu niên kia cơ chứ. Chỉ tiến lên năm bước, cả thiên địa như muốn biến sắc, đây rốt cuộc có phải là hạ vị thần nữa không, chẳng lẽ hắn chính là chủ thần?
- Xin thiếu hiệp giơ cao đánh khẽ, Mễ Nhĩ thành chịu không được!
Lập Khương lúc này làm sao còn dám bàng quan theo dõi kì biến mặc thảy tất cả như vừa nãy nữa. Mặc dù hắn có khả năng tạo ra không gian bao trùm ngăn cản lôi điện từ trên trời xuống, nhưng sức của hắn liệu có thể bảo vệ toàn bộ Mễ Nhĩ Thành hàng chục dặm sao?
Đám người Lập Khương ở bên ngoài chẳng khác nào ném chuột sợ vỡ bình. Bên trong Cung Chí Hồ, Miêu Na, Mèo càng là đứng mũi chịu sào đây.
- Một cảm giác thật khó chịu a!
- Đúng vậy, cảm giác thật khó chịu. Mèo a, hiện tại tính mạng chúng ta hoàn toàn dựa vào ngươi đến gánh a!
Con Mèo nuốt một ngụm nước bọt cái ực, khó khăn mà nói:
- Tiên sư, bản Mèo hôm nay quả thực gặp quỷ rồi. Ta không dám chắc có thể đỡ được công kích của hắn đâu. Nhìn đám lôi điện kia da đầu bản mèo đã dựng hết cả lên rồi!
Cung Chí Hồ hô lên:
- Ngươi tại sao lại nói vậy, không phải trước giờ ngươi đều có thể hoá giải công kích sao, đến cả Thượng Vị thần cũng công kích không tới chúng ta. Sao hôm nay lại nói như thế?
Bên này Tam Đường Thánh Đạo còn đang bàn bạc thì Hoàng Lôi đã nhếch môi cười mà nói:
- Hiện tại ta đều muốn nướng chín các ngươi, dám đánh chủ ý tới đồ của Nhan Lâu, chịu chết đi!
Lời vừa nói xong, cánh tay của Hoàng Lôi giơ cao, nhìn hắn lúc này như một tên ác ma. Còn đâu vẻ ngây thơ đáng yêu lúc ban đầu nữa.
Lập Khương tinh thần cẳng thẳng lập tức hét lớn:
- Chư Vị thành chủ, Mễ Nhĩ Thành hiện tại gặp nạn, cầu chư vị giúp sức, ngày khác Lập Khương ta nhất định báo đáp ân tình này!
-
Tốt!
- Chính là!
- Hảo!
Vũ Văn Hoá Cập, Quách Lan, Thập Thứ, Mã Nguyên đều trịnh trọng gật đầu. Trước mắt chỉ có hai cách ngăn cản chuyện này. Thứ nhất chính là công kích thiếu niên kia để hắn phải ngưng lại chiêu thức này. Thứ hai chính là hợp lực giúp Lập Khương đỡ lấy lôi điện không để cho chúng đánh xuống Mễ Nhĩ Thành. Trong hai cách lựa chọn, tất nhiên cách thứ hai là sáng suốt nhất. Hiện tại bọn hắn còn muốn tại Nhan Lâu đấu giá thu lấy Phương Thiên Hoạ Kích. Nếu hiện tại công kích thiếu niên kia có khi nào đắc tội Nhan Lâu. Chẳng những Nhan Lâu ghi hận tước bỏ quyền đấu giá, thậm chí là tạo thêm cho mình một kẻ địch siêu cấp thần bí. Đây chính là điều không ai muốn. Còn cách thứ hai, vừa không phải đối đầu với Nhan Lâu, lại vừa làm việc tốt được người đời ca ngợi. Hơn nhất là bọn hắn năm vị thành chủ hợp lực cũng không tốn bao nhiêu khí lực, quan trọng nhất lại là khiến cho Lập Khương nợ một ân tình. Ân tình của một Bát Tinh ám vũ nặng như thế nào cơ chứ. Tất nhiên trong hai sự lựa chọn, kẻ ngu mới không lựa chọn cách thứ hai.
- Lập thành chủ, chúng ta sẵn sàng rồi!
Vũ Văn Hoá Cập đã không còn vẻ hào sảng khi nãy nữa. Lúc tối quan trọng, lão chính là bộ mặt nghiêm túc như thế này đây.
Tam Đường Thánh Đạo cũng đã co lại một đoàn. Con Mèo đứng phía trước hai tay huy động kim sắc đồng tiền. Một lớp lá chắn màu vàng sẫm xuất hiện, đây chính là lớp phòng ngự chắc chắn nhất của Tam Đường Thánh Đạo hai trăm năm qua. Chưa một đòn công kích nào có thể đánh nát. Thậm chí là công kích của Thượng Vị Thần. Đây. Cũng chính là lí do, Tam Đường Thánh Đạo chưa một lần thất bại.
- Hừ, lớp ô quy, xem ta đánh bạo các ngươi!
Hoàng Lôi hét lớn, cánh tay liền muốn vung xuống phía dưới. Một vệt lôi điện kim quang sáng rực từ trên trời ẩn ẩn hình thành.
- Dừng tay!
Một tiếng thanh thuý chính vào lúc này vang lên vọng vao tai toàn trường. Hoàng Lôi một tay này vung đến giữa đường liền ngưng lại. Luồng lôi điện khổng lồ kia đi đến nửa đường liền tan biến. Người mà có thể khiến cho Hoàng Lôi buông tay không ra sát chiêu còn có thể là ai?