Lão nhân nói đến đây thì hơi dừng lại một chút, ngay sau đó lại nói tiếp:
- Tất nhiên là cũng không có dễ dàng như vậy, bởi vì nơi chúng ta đến chính là Cấm Vực Phá Băng! Các vị đã có mặt tại nơi này thì đều là những ngừoi tài cao gan lớn. Cấm Vực Phá Băng chắc cũng không cần ta nói nhiều nữa. Chư vị, trước tiên hãy ăn uống một chút, có gì yêu cầu có thể trực tiếp liên hệ với người của chúng ta!
Lão nhân kia nói xong liền mỉm cười đi xuống. Rất nhanh có vô số bàn ghế lập tức hình thành. Ngay sau đó là thực phẩm cùng đồ uống liền tự nhiên xuất hiện trên bàn. Hoàng Minh biết rõ đây là năng lực của Kim trúc sinh mệnh, quả thực kì diệu. Ngay sau đó tiếng nói chuyện ăn uống liền vang lên không ngừng.
Phủ thành chủ Mễ Nhĩ thành!
Rầm, một tiếng đổ vỡ vang lên chói tai. Lập Khương thành chủ một mặt tức giận không thôi, ngay sau đó lớn tiếng quát lên:
- Nàng thật hồ đồ, nàng có biết lần này khảo hạch ám vũ nguy hiểm cùng cực thế nào không? Vậy mà nàng lại, nàng vậy mà lại giúp cho Phi Nhi tiến vào. Tức chết ta a!
Lập Khương khó nhọc ngồi xuống ghế thần thờ. Con gái vậy mà được phu nhân giúp đỡ âm thàm rời đi. Hiện tại muốn bắt nàng trở về là không thể nào. Kim trúc sinh mệnh của Ám vũ đã sớm tời đi được nửa ngày rồi.
Lã Liên Phu nhân khuôn mặt cũng là tràn ngập nước mắt, nàng vốn chính là nhìn nữ nhi như vậy liền tâm đau. Dưới sự năn nỉ của nữ nhi bèn siêu lòng. Nàng làm sao biết được chuyến khảo hạch này lại nguy hiểm tới mức nào chứ. Chỉ mong nữ nhi tìm được hạnh phúc của mình liền nhắm mắt làm liều mà thôi.
Lập Khương nhìn Lã Liên khoac nấc lên, biết nàng cũng là vì thương con gái. Có mẫu thân nào lại không thương nữ nhi đây. Chỉ là, hắn lại thở dài một hơi, nhẹ giọng mà nói:
- Chuyện đã tới nước này đành vậy thôi, chỉ mong Phi Nhi yên ổn trở về. Nàng đừng khóc nữa, đừng khóc.
Lập Khương tốt cuộc chịu thua, phu thê ôm nhau buồn bã.
Lúc này trên kim trúc sinh mệnh, Hoàng Minh vừa ăn một chút hoa quả liền cảm giác được có người tới đây. Đến lúc hắn nhận ra người tới liền sửng sốt. Là ba người đồng thời từ ba hướng mà đến, những người này thật sự quen thuộc.
- Là các ngươi sao?
Hoàng Minh chỉ thốt ra được mấy chữ như vậy, ba người liền đã ngồi xuống bàn của hắn. Người tới không ai khác chính là Hoà thượng trẻ tuổi kia, Thanh niên tóc ngắn cùng Lập Phi.
- Không phiền nếu chúng ta ngồi ở đây chứ?
Thanh niên tóc ngắn kia mỉm cười nhẹ nhàng mà nói. Giọng nói của hắn ấm áp, lại mang theo một tia hoà ái dễ gần. Nói thì nói như vậy, nhưng cả ba người đã ngồi xuống rồi.
- Ta có thể từ chối sao?
Hoàng Minh cười khổ, ngay sau đó hướng về Lập
Phi mà hỏi:
- Sao nàng lại ở đây?
Lập Phi bĩu môi, ánh mắt có chút không vui mà nói.
- Không phải vì ngươi sao, hứ!
Lập Phi lúc này như môit tiểu cô nương, môi tru lên đầy tinh nghịch, lại mang một vẻ đẹp cực kì khả ái.
- Theo ta làm gì, đây có phải là nơi nàng có thể đi sao? Thành chủ đại nhân không có biết sao?
- Ta là trốn nhà theo ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!
- Cái gì?
Hoàng Minh há hốc miệng, cái này là chuyện gì chứ? Nàng bỏ nhà đi thì hắn phải chịu trách nhiệm sao? Làm gì có chuyện hoang đường như thế chứ?
Hoàng Minh lắc đầu, cũng không có nói thêm gì cả. Muốn nói lí với nữ nhân, tốt nhất là thôi đi.
Hoàng Minh cũng không nói với Lập Phi nữa, lấy từ ba lô ra mấy vò nữ nhi hồng đặt lên bàn. Đây có lẽ đã thành thói quen, chỉ thấy hai người thanh niên này là Hoàng Minh lại có ý muốn mời rượu.
- Ha ha, thật là nhớ rượu. Huynh đệ không tới tửu lâu, làm ta thật buồn chán mấy ngày qua!
Thiếu niên tóc ngắn kia cười lớn, nhanh chóng đón lấy một vò rượu. Không một chút khách khí, hắn mở nắp ngửa cổ uống. Hoà thượng thì yên lặng nhìn Hoàng Minh một hồi, rôt cục vẫn là cầm lên một vò mở nắp uống.
- Tốt lắm, vậy thì cùng uống!
Hoàng Minh cũng cười lớn hào sảng mà uống. Ở một bên Lập Phi chun mũi, cũng không nói gì chỉ ở một bên nhìn Hoàng Minh mà thôi.
Người ta nói nữ nhân khi yêu thường ngốc nghếch đi thật nhiều, tính khí cũng là thay đổi. Điều này có thể ứng nghiệm hoàn toàn trên người Lập Phi. Nàng trước kia lãnh ngạo bao nhiêu, điềm tĩnh sắc sảo bao nhiêu. Hiện tại nàng giống như một tiểu cô nương, hoạt bát, khả ái, ngốc nghếch bấy nhiêu. Có lẽ đến chính bản thân Lập Phi cũng không nhận ra nàng đã thay đổi đến thế nào.
- Tại hạ Thư Đồ Sư Lĩnh Chi, không biết hai vị huynh đệ xưng hô thế nào?
Chính vào lúc này, Thanh niên tóc đen đặt vò rượu xuống bàn cười mà nói.
- Tại hạ Hoàng Minh!
Hoàng Minh cũng là vui vẻ mà đáp. Hai người này cũng là hai cái thú vị, hắn thành tâm muốn kết giao.
Hoà thượng lẳng lặng nhìn một chút hai ngươi, rốt cuộc cũng nói một câu:
- Ta gọi Hư Trúc!