- Hoàng Huynh đệ, ngươi thấy sao?
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lúc này quay về nhìn Hoàng Minh mà hỏi. Mấy ngày này, không biết từ lúc nào Hoàng Minh đã là người có uy vọng lớn nhất trong bốn người bọn hắn.
Hoàng Minh cũng hơi nhíu mày một chút, sau đó mới nói:
- Nếu không ngại chúng ta tới coi một chút!
Hoàng Minh vừa nói lời này liền khiến cho Thư Đồ Sư Lĩnh Chi mỉm cười:
- Ta cũng có ý đó, gặp chuyện này mà không qua xem một chút, trong lòng ta thật không lỡ đâu!
Hư Trúc thấy hai người Hoàng Minh cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi nói vậy cũng không có nói thêm gì nữa. Lập Phi đương nhiên là càng không ý kiến gì. Nàng một chuyến này là theo Hoàng Minh đi mạo hiểm. Hắn ở đâu, nàng ở đấy, chính là một bước không rời đây.
- Tốt, vậy chúng ta đi!
Hoàng Minh gật đầu, Quang ảnh thân pháp vận chuyển nhanh chóng lướt trên mặt đất mà phóng đi, tốc độ không chậm. Theo sau hắn, Hư Trúc càng là ổn định, thân thể di chuyển cực nhanh. Mỗi bước chân làm người ta cảm thấy áp lực, lại cực kì vững vàng. Thư Đồ Sư Lĩnh Chi càng là tiêu sái, cũng không hề kém cạnh chút nào. Lập Phi thân thể nhẹ nhàng, di chuyển như đang nhảy múa, thân thể càng mê người không thôi.
Tốc độ bốn người khá nhanh, trên đường nếu gặp yêu thú đều tránh đường vòng mà đi, không muốn cùng đám bọn chúng dây dưa. Vị trí kia cũng không xa, tới tầm nửa canh giờ rốt cuộc cũng đã tới.
- Cũng không ít người đâu!
Lập Phi kinh ngạc cảm thán. Trước mắt bốn người lúc này có đến bảy tám trăm người đang tụ tập tại đây. Bọn hắn không phải ai khác chính xác đều là đám người thượng vị thần tham gia khảo hạch giống Hoàng Minh tại lần này. Vẫn không ngừng có những thân ảnh hướng nơi này chạy tới. Dù sao động tĩnh tại nơi này cũng quá lớn, còn đang không ngừng khuếch trương đâu.
- Đó rốt cuộc là thứ gì?
Hư Trúc nhíu mày mà hỏi, ánh mắt rơi vào chính giữa kia. Lúc này ở dưới chính là một khoảng không gian rộng lớn. Ở giữa có một ngọn núi băng nhỏ đang không ngừng phát triển lên. Động tĩnh kì dị này khiến không ít người kinh hãi. Một ngọn núi băng cứ như vậy từ từ trồi lên từ dưới mặt băng. Đây là cảnh tượng bá đạo bậc nào chứ. Nhất là phía trên ngọn núi băng kia có một vật màu trắng bạc đang lấp lánh không ngừng. Thế nhưng vật này được bao bọc bởi một lớp tuyết nhỏ dao động xung quanh không ngừng. Thật khó có thể biết bên trong đó là vật gì, chỉ thấy được ánh sáng trắng bạc từ bên trong loé ra mà thôi.
Gần ngàn thượng vị thần lúc này có mặt liền bàn tán xôn xao. Nhân số lúc tiến vào rõ ràng là trên một ngàn. Hiện tại Hoàng Minh nhìn một lượt nhẩm tính chỉ còn có hơn chín trăm một chút. Chắc hẳn không ít người đã bỏ mạnh tại nơi này rồi.
- Đó rốt cuộc là thứ gì? Làm ra động tĩnh lớn thế này
phải chăng là bảo vật xuất thế?
- Chỉ sợ là không phải, ta nghi đây la yêu thú đột phá!
- Các ngươi xem, trên đỉnh kia có một vật màu trắng bạc, đó rốt cuộc là thứ gì? Cũng quá là kì quái rồi!
Tiếng bàn tán xôn xao, lúc này gần ngàn người đều bao quanh ngọn núi kia. Lúc này không ít người đều xoa xoa bàn tay. Chỉ sợ sắp có một hồi tranh đoạt đây. Vật sáng kia trên đỉnh núi có lẽ là một kiện bảo vật hay một loại linh thảo cực kì quý hiếm.
Ngọn núi kia tốt cuộc cao đến gần hai trăm mét thì quỷ dị dừng lại, một cỗ hương thơm nồng đậm toả ra khiến không ít người ở đây chấn động.
- Linh thảo cao cấp, nhất định là như thế!
Có người lập tức hét lớn, thân pháp quỷ dị nhanh chóng lao tới, muốn tiến lên đỉnh núi.
- Không được, ngăn hắn lại!
- Đáng chết, nó là của ta!
Lúc này không ít người đã lao lên, bất giác nơi này đã trở thành một trận tranh đoạt bảo vật. Thượng vị thần công kích khủng bố thế nào chứ? Mặc dù ở đây đám Thượng Vị thần này không được tính vào hàng ngũ cao thủ, thế nhưng cũng vẫn là thượng vị thần hàng thật giá thật. Chỉ thấy công kích đầy trời, quang mang loé lên không dứt. Tiếng chém giết kinh thiên động địa.
- Hoàng Huynh đệ, ngươi thấy sao?
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi hai con mắt híp lại tràn ngập vẻ tươi cười. Hắn cũng động tâm, thế nhưng hắn biết. Một mình hắn muốn lao lên chiếm tiện nghi, đây quả là muốn chết. Hắn cần có người tương trợ. Mà Hoàng Minh cùng Hư Trúc này mấy ngày ở chung đều cảm thấy hai người bọn hắn vô cùng bất phàm.
- Không vội, để ta quan sát một chút!
Hoàng Minh hiếu kì, ánh mắt hắn lúc này hơi nhíu lại. Mắt trái hơi giật giật, bất chợt hắn cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm xuất hiện. Đây chính là bao lần trải qua sinh tử mà cảm nhận được. Hoàng Minh lập tức lớn tiếng nói:
- Không tốt, mau chạy!
Thế nhưng hắn vừa nói xong, bất chợt cảm thấy đầu óc choáng váng. Trong đầu hắn một cỗ linh lực kì quái lao đến đại não. Cỗ linh lực kì quái này liên tục đánh vào thức hải của hắn, vô cùng đau đớn.
- Không tốt, linh hồn công kích!
Hư Trúc chỉ kịp nói một câu, khoé miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể vô lực mà ngã xuống.