Buổi tối hôm nay chính là một bữa ăn lớn, bộ lạc gấu trúc cũng vô cùng vui vẻ. Ngày mai hơn trăm thanh niên của bộ lạc sẽ tiến tới Thập Tự Tháp để tham gia thí luyện mười năm năm một lần. Không chỉ có bộ lạc gấu trúc, còn có lang tộc, nhân tộc, yêu hồ tộc cùng Dực tộc. Bữa ăn qua đi, tộc nhân gấu trúc trở về nhà nghỉ ngơi. Trời đã về đêm, không gian yên tĩnh. Hoàng Minh từ trong một gian phòng nhẹ nhàng lăng không bay lên, chân hắn chạm xuống một mái nhà. Phía trên đã có một người ngồi yên tĩnh ở đó.
- Nghĩ ngợi về chuyện gì?
Hoàng Minh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giơ một bầu rượu cho người kia liền cất tiếng hỏi.
- Một chút!
Hư Trúc thờ dài một hơi, ánh mắt vẫn nhìn về xa ca trên trời. Không ít ánh sao lấp lánh khiến người ta chỉ muốn quan sát mãi.
- Các ngươi ở đây sao không gọi ta?
Lại có một thân ảnh xuất hiện, tiếng nói mang theo chút vui vẻ. Người tới là Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Hắn cũng nhanh chóng ngồi xuống, bàn tay tiếp lấy bình rượu mà Hoàng Minh ném tới. Một tay nâng bình rượu uống một hơi dài, Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lên tiếng:
- Hư Trúc, xảy ra bao nhiêu chuyện. Chúng ta coi như hoạn nạn thành chân tình. Ngươi rốt cuộc có tâm sự gì cứ nói ra. Thời gian qua ngươi rõ ràng tìm kiếm thứ gì đó. Nếu ta đoán không sai, ngươi là tìm linh thảo, nếu nói ra, bọn ta cũng có khả năng giúp ngươi tìm kiếm!
Thứ Đồ Sư Lĩnh Chi ngả người nằm dài trên mái nhà, ánh mắt không có nhìn Hư Trúc mà nói.
- Đúng vậy!
Hoàng Minh cũng gật đầu, đưa bình rượu lên uống một hơi. Mùi rượu thoang thoảng cũng đủ khiến tâm thần người ta như say, thân thể có chút buông lỏng.
Hư Trúc hai mắt mang theo tang thương, cũng đưa vò rượu lên uống một hơi dài. Một hơi này của hắn là một mạch, đem toàn bộ vò rượu một hơi cạn sạch. Khi vò rượu đã không còn, Hư Trúc lại thờ dài một hơi, đoạn nói:
- Cùng các ngươi trải qua như vậy, không những là bằng hữu, ta còn có cảm giác giống như huynh đệ. Nếu các ngươi muốn biết, ta cũng sẽ kể cho các ngươi nghe!
Hư Trúc nói đến đây, đoạt lấy vò rượu trong tay Hoàng Minh lại uống một hơi dài hết vò rượu sau đó mới kể lại.
Hư Trúc hắn là một cô nhi từ khi mới sinh. Phụ mẫu hắn là ai hắn cũng không biết. Hắn chỉ nhớ được hắn lớn lên tại một ngôi chùa bình thường. Thế nhưng sư phụ hắn lại là một vị Thần tăng. Từ nhỏ hắn sinh hoạt trên núi, ngôi chùa không lớn chỉ có sư phụ hắn cùng với hai đệ tử là hắn và một vị sư đệ. Dưới chùa là một phủ đệ của một vị vương gia. Vị vương gia này là đệ đệ của đương kim hoàng đế. Vì tránh huynh đệ tương tàn liền được phong vương cư trú tại xa xa đế quốc. Chính là vị vương gia
này có một vị thiên kim quận chúa. Một ngày kia Hư Trúc trong lúc vô tình cứu được vị quận chúa này khi nàng bị đuối nước dưới sông. Hai người quen nhau cũng kể từ đó. Từ ngày quen Hư Trúc, vị quận chúa này đều ngày ngày lên chùa theo hắn mỗi ngày. Hắn gánh nước, nàng ở bên lau mồ hôi cho hắn. Hắn tụng kinh nàng ngồi một bên yên lặng lắng nghe. Hắn luyện quyền nàng vỗ tay hoan hô. Nàng nói rằng hắn cứu nàng, nàng nhất định sẽ trở thành vợ của hắn. Hư Trúc khi đó còn nhỏ, cũng không biết đó là gì, chỉ cười cười đồng ý. Thế nhưng thời gian trôi qua, hai người cũng bắt đầu trưởng thành, rốt cuộc phát hiện ra, thân phận hai người không thể ở bên nhau. Nàng muốn ở cùng hắn, thế nhưng hắn là người xuất gia làm sao có thể đáp ứng nàng đây. Thời gian trôi qua, Hư Trúc vì muốn nàng tìm được hạnh phúc của mình, hắn lựa chọn tránh né nàng. Một lần bế quan của hắn cũng là một năm. Khi hắn trở ra, tin dữ liền tới. Quân chúa được Thái Tử của nước láng giềng một lần tham gia yến tiệc nhìn thấy. Nước láng giềng này vũ lực thật mạnh, một hồi chèn ép đế quốc liền khiến Đế Hoàng phải cúi đầu khuất nhục ban hôn cho quận chúa. Ngày nàng rời đi, nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối nhỏ trong phòng.
Trước mặt quân thần hai nước, trong ngày thành hôn, quận chúa không chịu nổi liền tự sát.
Nàng tự đưa ra lựa chọn của nàng, không phải là hắn, nàng không gả cho bất kì ai. Hành động này của quận chúa làm cho hai bên đế quốc rơi vào chiến tranh quy mô lớn. Vị Thái Tử kia mang theo giận dữ cùng oán hận đem đại quân muốn diệt đế quốc của tình nhân, muốn đem đế quốc này tan thành mây khói. Chính là hắn không thể tưởng tượng nổi, một ngày có một vị Hoà Thượng trẻ tuổi thân mặc hắc y xuất hiện ngay trong trướng soái giữa ban ngày đem hắn giết chết.
Hư Trúc từ bỏ phật pháp, hoàn tục thế gian. Hắn mang theo Thi thể của người yêu, liều tính mạnh dưới Tử U Địa Cốc gặt hái Mê Linh U Tiên thu lại hồn phách của quận chúa. Lại tiến tới Thiên Không Bách Băng Vạn tử Địa kiếm được Linh Ngọc Sàng để bảo quản thân thể nàng. Từ đó tới nay hắn vẫn trên còn đường tìm kiếm Bồ Đề Thụ nhằm cứu sống quận chúa. Đã sáu trăm năm, hắn đã trải qua sáu trăm năm tìm kiếm rồi.