Edit: Min
Cảnh Dương bị đưa đến một lâu đài, gặp người đã mua được hắn.
Lúc này hắn đang mặc một cái áo suông dài màu trắng chất liệu giống như vải bông, đứng ở trong phòng khách. Mà vị kia rõ ràng là chủ nhân của lâu đài này, rất có khí thế ngồi trên sô pha nhìn hắn.
Cảnh Dương bị ánh mắt của y nhìn có chút co quắp, dứt khoát cúi đầu xuống, dáng vẻ sợ hãi không dám nhìn y.
"Lại đây." Reber nhìn Cảnh Dương nói.
Cảnh Dương trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng đã tới địa bàn của người ta, cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu*, không đến lúc tất yếu, hắn không thể biểu hiện ra thái độ phản kháng, huống chi sau này hắn rất có thể sẽ cần người này trợ giúp.
*Bất đắc dĩ phải phụ thuộc vào hoàn cảnh.
Cảnh Dương bước từng bước đi qua, hình như Reber ngại hắn đi quá chậm, không chờ hắn đi đến bên cạnh, y đã đứng lên đi nhanh về phía hắn.
Cảnh Dương thiếu chút nữa đụng vào y, không tự chủ muốn lùi về sau, chân hắn vừa bước đã bị cánh tay rắn chắc của đối phương ôm lấy eo, cũng nhấc hắn lên.
Reber nâng cằm Cảnh Dương, nhìn đôi mắt kia làm nội tâm y không thể nào bình tĩnh nổi, giống như chỉ có luôn nhìn hắn thì nội tâm y mới có thể được trấn an. Gương mặt này tuyệt đối không tính là tuyệt sắc gì, lại mọc ra một đôi mắt vừa đẹp vừa mê hoặc như vậy, hơn nữa đôi mắt này tựa như mọc ra là chỉ dành để tác động tâm y vậy.
Cảnh Dương vẫn luôn ngẩng đầu nhìn thẳng y, tư thế này duy trì rất lâu, cổ hắn mỏi lắm rồi, nhưng đối phương hình như không có ý định buông hắn ra. Cảnh Dương suy đoán ở trong lòng, người này có hứng thú với đôi mắt của mình như vậy, chẳng lẽ đây là người yêu của mình? Dù sao mỗi một đời phía trước, người yêu đều đặc biệt thích đôi mắt của hắn, nói là có thể từ trong mắt của hắn cảm nhận được linh hồn của hắn.
Kỳ thật hắn cũng có cảm giác như vậy, trước kia mỗi một đời sau khi gặp nhau, hắn đều có thể từ trong ánh mắt của y cảm nhận được hình như có thứ gì đó, tác động vào linh hồn của hắn.
Mặt của hai người rất gần nhau, Cảnh Dương thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của y, cơ thể dán vào ngực y, đến nhịp tim cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Cảnh Dương nhìn thẳng y, nhìn thấy sự say mê trong mắt y, tim hắn cũng không kiềm chế được mà đập nhanh hơn.
Người này, hẳn là người yêu hắn không có sai đi? Có thể vừa tới thế giới này liền gặp được y thật sự là quá tốt, ít nhất mặc kệ nguyên chủ của cơ thể này phía trước đã trải qua cái gì, bắt đầu từ khi hắn tiếp nhận cơ thể này và gặp được người này, hắn cũng đã an toàn rồi.
Căn cứ vào kinh nghiệm của mấy đời trước, người yêu hắn bất kể ở thế giới nào đều là một tồn tại rất cường đại, trên thế giới này bất cứ kẻ nào cũng có khả năng sẽ tổn thương hắn, duy nhất người này tuyệt đối sẽ không, cho dù y không có ký ức của mấy đời trước, cho dù bây giờ y còn chưa có yêu mình, nhưng những gì đã trải qua khi yêu nhau, khẳng định đã khắc vào nơi sâu nhất trong linh hồn của y, trở thành trợ để mỗi lần hai người gặp nhau đều nhanh chóng yêu đối phương.
Cảnh Dương duy trì tư thế này rất lâu, có chút kiên trì không nổi, giơ tay chống lên ngực y, dùng sức muốn đẩy y ra. Tuy hắn dùng sức rất lớn, nhưng Reber lại không chút sứt mẻ, trọng lượng và sức lực của hai người đều cách xa quá lớn. Hơn nữa bây giờ hắn đang đói bụng, càng không có sức hơn.
Đột nhiên bụng của Cảnh Dương ục ục kêu lên, Cảnh Dương cảm thấy có chút xấu hổ, dùng hết sức lực toàn thân đẩy y ra.
Reber cảm nhận được hắn kháng cự, nghe được tiếng kêu của bụng hắn mới phục hồi lại tinh thần từ trong đôi mắt kia. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Cảnh Dương, y nghĩ thầm, dù sao người này hiện tại cũng là người của mình, sau này y muốn nhìn đôi mắt này lúc nào mà không được, nhất thời không cần vội.
"Quản gia." Reber buông lỏng Cảnh Dương, nói với quản gia đứng bên cạnh đang cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại "Ngươi dẫn em ấy đi xuống ăn gì đi, sắp xếp phòng ngủ cho em ấy."
"Vâng." quản gia cung kính đáp, sau khi cúi thấp người chào Reber, mang theo Cảnh Dương rời khỏi đại sảnh.
Lúc Cảnh Dương đi theo quản gia, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Reber, vừa lúc Reber cũng đang nhìn hắn, ánh mắt cứ như vậy đối diện nhau, trong khoảnh khắc đó, lòng ngực của hai người đột nhiên đồng thời run lên một cái, giống như bởi vì không bỏ được đối phương mà linh hồn muốn lao ra khỏi cơ thể, đi theo đối phương.
Cảnh Dương được quản gia đưa tới một căn phòng nhỏ, bố trí trong căn phòng nhìn qua rất ấm áp cũng rất thoải mái, nhưng Cảnh Dương biết ở trong lâu đài này, đây chỉ là một căn phòng rất bình thường.
Quản gia yêu cầu Cảnh Dương không được đi loạn, nếu không rất có thể sẽ bị vệ binh đi tuần tra lâu đài bắt lại, cần cái gì thì có thể rung chuông, sẽ có người hầu đến đây.
Sau khi quản gia rời đi không bao lâu, liền có người hầu đưa tới cho hắn rất nhiều món ăn, Cảnh Dương chọn hai món thanh đạm, sau khi lấp đầy bụng thì hắn kêu người hầu thu dọn hết mấy món còn lại. Ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, Cảnh Dương đi vào phòng trong, ngã vào chiếc giường rộng lớn thoải mái, mở công năng nhận lấy ký ức của hệ thống.
Đây là một thời không rất thần kỳ, ở trong thế giới này tồn tại có ba loại người, nam, nữ và người cá. Mà địa vị của người cá ở thế giới này đặc biệt có hai cực, địa vị của người cá tự nhiên vô cùng cao, hơn nữa còn có đãi ngộ rất cao và được bảo vệ rất tốt.
Bởi vì người cá rất được hoan nghênh, đặc biệt là kẻ có tiền và quý tộc, có được người cá sẽ coi như tượng trưng cho thân phận và thể diện, cho nên rất nhiều người đều ở thời kỳ thiếu niên liền giải phẫu mình thành người cá nhân tạo. Mặc dù người cá nhân tạo có thể bảo trì tuổi trẻ và nhan sắc trong thời gian rất lâu, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, hơn nữa người cá nhân tạo còn không có năng lực sinh sản, cho nên rất nhiều quốc gia không ủng hộ việc thiếu niên cải tạo mình thành người cá.
Nhưng bởi vì giữa kẻ có tiền và quý tộc đã hình thành sự đua đòi về số lượng người cá mình có được, cho nên không thể nào ngăn được rất nhiều người vì muốn có cuộc sống thoải mái mà tự nguyện cải tạo. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, pháp luật lại không thể trực tiếp cấm dân chúng cải tạo thành người cá, chỉ có thể ghi chú rõ ở trong luật pháp, người cá nhân tạo sẽ không được hưởng thụ bất cứ đãi ngộ và sự bảo vệ nào giống như người cá tự nhiên.
Cho nên những nơi như bán đấu giá người cá, có thể nói là không hợp pháp nhưng cũng không phạm pháp, bởi vì phần lớn người cá nhân tạo đều là tự nguyện bị bán đi. Hơn nữa chỉ có người cá nhân tạo xinh đẹp mới có thể được bán đấu giá, diện mạo tầm thường thì chỉ