Edit: Min
Reber vừa mở cửa liền nhìn thấy Cảnh Dương phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, trong khi y sửng sốt vài giây thì Cảnh Dương đã ghé vào mép giường tiếp tục hộc máu.
Reber phục hồi tinh thần lại, lập tức ấn xuống cái chuông trò chuyện trên tường quát "Kêu bác sĩ tới đây, lập tức! Ngay lập tức!"
Reber bước nhanh đi đến mép giường, nâng Cảnh Dương dậy ôm vào trong ngực, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, y vô cùng hoảng hốt hỏi "Em làm sao vậy?!"
Cảnh Dương dựa vào ngực Reber, uể oải lắc lắc đầu, là do hắn không khống chế tốt lực độ, dùng sức quá mạnh. Phun ra nhiều máu như vậy, cảm giác cơ thể mệt đến không chịu được, phải mất bao lâu mới có thể bù lại số máu đó đây?
Bác sĩ còn chưa tới, vệ binh và quản gia đã xông vào rồi, bọn họ tưởng Reber bị thương, hoàn toàn quên mất Reber có bao nhiêu lợi hại, sao có thể dễ dàng bị thương ở trong chính lâu đài của mình được.
Khi bọn họ nhìn thấy Reber ôm Cảnh Dương suy yếu, mép giường còn có trên mặt đất toàn là máu, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
"Thất thần làm gì, còn không mau kêu bác sĩ tới đây!" Reber nổi giận quát đám người đang đứng ở cửa.
"Vâng, vương tước, bác sĩ lập tức sẽ tới ngay." Quản gia trả lời.
Lúc bác sĩ trong lâu đài vội vội vàng vàng chạy tới, Cảnh Dương bởi vì phun ra quá nhiều máu nên đã hôn mê rồi, Reber đặt hắn nằm yên ở trên giường, kêu bác sĩ làm kiểm tra cho hắn, còn y thì lại đứng ở mép giường một tấc cũng không rời, cau chặt mày nhìn gương mặt của người đang nằm ở trên giường.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Cảnh Dương, Reber lập tức hỏi "Bây giờ em ấy thế nào? Có nguy hiểm tới tính mạng không?"
Bác sĩ trả lời "Nhìn màu sắc của máu mà cậu ấy phun ra, còn có trạng thái cơ thể của cậu ấy, hẳn là trúng độc, nhưng trúng độc gì thì còn cần phải lấy máu của cậu ấy đem đi xét nghiệm mới có thể biết được. Chỉ là......."
"Chỉ là cái gì?! Đừng có ấp a ấp úng!" Reber trong lòng đã vô cùng khẩn trương, lúc này bác sĩ còn muốn nói lại thôi, y xem hắn là chán sống rồi.
Bác sĩ lập tức trả lời nói "Cơ thể của cậu ấy hình như có chút đặc biệt, lúc thần tiến hành kiểm tra giúp cậu ấy, thần phát hiện thể chất cơ thể của cậu ấy có chút không giống người bình thường."
"Em ấy là người cá nhân tạo." Reber nói.
"Người cá nhân tạo?" Bác sĩ có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Dương nói "Không giống, không có khả năng."
Bác sĩ nói xong, liền lấy ra dụng cụ kiểm tra một lần nữa cho Cảnh Dương, sau đó rất khẳng định nói với Reber "Thể chất của cậu ấy rất đặc biệt, nhưng tuyệt đối không phải là người cá nhân tạo, mặc dù thể hiện kiểm tra đo lường cũng không giống người cá tự nhiên, nhưng ở trong cơ thể của cậu ấy có túi thai, khả năng là người cá tự nhiên vẫn lớn hơn một chút."
Reber là từ phòng đấu giá người cá nhân tạo mua được Cảnh Dương, nhưng bây giờ bác sĩ lại nói với y, người này là người cá tự nhiên, vậy tại sao em ấy lại xuất hiện ở phòng đấu giá? Mua bán người cá tự nhiên là trái pháp luật, hơn nữa người cá tự nhiên hưởng thụ đãi ngộ và phúc lợi rất cao, hoàn toàn không cần phải tự bán mình.
"Khi nào em ấy mới tỉnh?" Mặc dù trong lòng Reber rất nghi hoặc, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ mấy vấn đề này, dù sao chờ em ấy tỉnh lại, để em ấy tự nói là được. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là em ấy có thể tỉnh hay không, khi nào thì tỉnh.
"Cái này khó mà nói, cậu ấy trúng độc rất nghiêm trọng, hơn nữa còn là kịch độc, nhưng tại sao trúng độc nặng như vậy còn có thể sống sót, thần cũng cảm thấy rất kỳ quái." Bác sĩ nói.
"Nhanh chóng đi điều chế thuốc giải đi, đừng có ở chỗ này nhiều lời, nếu không giải được độc cho em ấy, sau này ngươi cũng không cần làm bác sĩ nữa!" Hiện tại tâm trạng của Reber không tốt, cho nên y hoàn toàn là đang giận chó đánh mèo.
Bác sĩ cảm thấy mình thật sự rất vô tội, rõ ràng là y hỏi hắn mới trả lời, lại biến thành hắn nói nhiều. Bác sĩ đương nhiên là không có lá gan nói ý tưởng trong lòng ra, vâng vâng dạ dạ đồng ý, sau khi lấy một ít máu của Cảnh Dương, lập tức cầm đi xét nghiệm. Trước tiên phải biết thành phần của độc đã, sau đó hắn mới có thể điều chế ra thuốc giải.
Reber ngồi ở mép giường của Cảnh Dương hồi lâu cũng không có động đậy, quản gia và một đám người hầu canh giữ ở bên ngoài, mãi đến khi trời sắp sáng, quản gia mới lấy hết dũng khí đi vào khuyên nhủ "Vương tước, ngài đi nghỉ ngơi một chút đi, lão nô canh chừng ở đây cho, nếu cậu ấy tỉnh lại, lão nô sẽ lập tức thông báo cho ngài."
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Reber, ông nghĩ thầm, người nằm trên giường này có thể làm vương tước để ý như vậy, xem ra rất không đơn giản.
Reber không muốn Cảnh Dương rời khỏi tầm mắt mình, cho dù có trở về phòng thì y cũng không ngủ được, nhưng ngồi mãi ở chỗ này đúng là cũng không tốt lắm.
Quản gia thấy Reber đứng lên, cho rằng cuối cùng y cũng chịu về phòng nghỉ ngơi, vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy Reber ôm Cảnh Dương đang nằm trên giường lên, không nói một câu đi ra ngoài.
Quản gia không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.
Reber đem Cảnh Dương đặt lên giường của mình, sau khi giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, bản thân y cũng nằm xuống ở bên cạnh hắn. Một tay chống đầu nhìn Cảnh Dương, một tay vuốt ve gương mặt không hề có huyết sắc của hắn, trong lòng không ngừng thương tiếc cùng đau lòng. Một người cá tự nhiên lại phải lưu lạc đến phòng đấu giá, còn trúng kịch độc, nhất định hắn đã trải qua rất nhiều thống khổ.
Cảnh Dương mặc kệ bản thân sau khi lâm vào hôn mê liền ngủ thiếp đi, bởi vì cơ thể này thật sự đã quá mệt mỏi rồi, rất muốn được nghỉ ngơi một chút.
Lúc hắn tỉnh dậy, lại phát hiện mình đã không còn ở trong căn phòng tối hôm qua, hắn ngồi dậy, nhìn cái giường to rộng ở dưới thân, lại nhìn bố trí của căn phòng này, chẳng lẽ.......
"Tỉnh rồi?" Reber từ phòng thay quần áo đi ra, nhìn vẻ mặt mê mang ngồi ở trên giường của Cảnh Dương.
"Vương, vương tước." Cảnh Dương vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói rất khàn, nhưng khi nhìn thấy Reber, hắn liền xác định ý nghĩ ở trong lòng, nơi này quả nhiên là phòng ngủ của Reber, cho dù là lâu đài của vương tước, cũng không thể mỗi căn phòng đều được bố trí như vầy.
"Cảm thấy thế nào?" Reber ngồi ở mép giường, cẩn thận quan sát trạng thái của Cảnh Dương.
"Ta, không có việc gì." Bản thân Cảnh Dương cũng không biết mình hiện tại là như thế nào, chỉ có thể chờ sau khi Reber rời đi, hắn sẽ dùng hệ thống kiểm tra tình trạng của cơ thể một chút.
"Trúng kịch độc cũng coi là không có việc gì?" Reber rất không vui đối với câu trả lời của Cảnh Dương, nhưng lại không đành lòng nổi giận với hắn, chỉ có thể cố gắng dùng giọng ôn hòa hỏi "Biết bản thân mình trúng độc gì không?"
Ngày hôm qua bác sĩ bận rộn cả một đêm, cũng không thể xét nghiệm được hoàn toàn thành phần của độc tố, chế tạo ra thuốc giải còn không biết phải chờ tới khi nào. Bác sĩ nói nếu Cảnh Dương biết mình trúng độc gì, ghi lại thành phần của loại độc này, vậy thì việc điều chế thuốc giải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cảnh Dương nói "Ta biết mình trúng loại độc gì, cũng biết phương pháp giải độc, chỉ là, phải phiền toái vương tước cho người giúp ta đi tìm mấy loại thảo dược đặc biệt khó tìm."
Reber lập tức cho người kêu bác sĩ tới đây, để Cảnh Dương đem phương pháp điều chế thuốc giải nói cho bác sĩ, mặc kệ là dùng cách gì, y cũng nhất định sẽ phái người đi tìm thảo dược cho hắn.
Cảnh Dương trong lòng cũng rất rõ ràng, bên trong những loại thảo dược dùng để điều chế thuốc giải cho hắn, có mấy loại thuốc đối với người bình thường là rất khó có được, nhưng đối với Reber thân là vương tước, hơn nữa còn có rất nhiều binh lính mà nói, thì không phải là chuyện khó khăn