Edit: Min
Mặt trời chói chang chiếu vào đầu, hoàng đế cùng đám quan viên ngồi hồi lâu ở trên quảng trường, tuy trên quảng trường có dựng mái che, nhưng nhiệt độ quá cao vẫn khiến tất cả mọi người bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi, mà bầu trời một đám mây đen cũng không có.
Lần trước khi Abby triệu hoán mưa xuống, cũng dùng thời gian rất dài, cho nên dù bầu trời vẫn chưa có động tĩnh gì, quốc vương và đám quan viên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Reber nghiêng đầu nhìn Cảnh Dương, Cảnh Dương đang nhắm mắt lại cảm thụ năng lượng của Ngọc Người Cá, cái khoảng cách này vừa vặn để hắn có thể dùng pháp lực khống chế Ngọc Người Cá.
Ngọc Người Cá cảm nhận được pháp lực của Cảnh Dương, nó không ngừng run rẩy ở trong tay Abby, trong lòng Abby vô cùng kinh hoảng, nhưng vẫn nắm chặt Ngọc Người Cá, không cho Ngọc Người Cá thoát khỏi tay cậu ta.
Abby hé mắt nhìn Cảnh Dương đang nhắm mắt ở phía dưới, cậu ta liền đoán được là Cảnh Dương khống chế Ngọc Người Cá. Trong lòng Abby ngoại trừ hoảng loạn thì nhiều hơn chính là hận ý đối với Cảnh Dương, cậu ta vất vả lắm mới có được hạnh phúc, mà hạnh phúc này lại do cha và rất nhiều thuộc hạ hy sinh mới có được, sao có thể dễ dàng bị cướp đi như vậy được. Cậu ta nhất định phải bảo vệ hạnh phúc của mình, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ phá hỏng cuộc sống hiện tại của cậu ta.
Một lúc lâu sau Cảnh Dương mới mở mắt, nhìn Abby ở trên đài cao.
Reber nắm tay Cảnh Dương, Cảnh Dương quay đầu nhìn y, thấy Reber dùng ánh mắt dò hỏi hắn, Cảnh Dương gật gật đầu, tỏ vẻ đã hoàn thành.
Abby cảm giác được Ngọc Người Cá đã ngừng run rẩy, tưởng Cảnh Dương đã bất lực điều khiển Ngọc Người Cá, trong lòng liền vui mừng nhanh chóng tập trung tinh thần một lần nữa, ý định muốn phát động pháp lực của Ngọc Người Cá.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mắt thấy đã sắp đến buổi chiều, trên bầu trời vẫn không có một chút động tĩnh nào. Thân thể quốc vương vốn đã suy yếu, cảm thấy không chịu đựng nổi nữa, nhưng nếu hắn rời đi trước, những quan viên kia lập tức sẽ xao động. Cho nên hắn cắn răng ở lại, ít nhất nếu hắn ngồi ở đây, cho dù trong lòng những quan viên kia có không kiên nhẫn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Abby đã cảm giác được cả người mình đều ướt đẫm, nhưng lần này mặc kệ cậu ta tập trung tinh thần thế nào, hay là nhớ tới hình ảnh cha cậu ta chết thảm ra sao, thì Ngọc Người Cá và không trung cũng đều không có một chút phản ứng.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, không phải bởi vì Abby đã phát động được pháp lực của Ngọc Người Cá, mà là mặt trời sắp xuống núi.
Trong lòng Abby lại bắt đầu hoảng loạn lên, máu trong tay sớm đã khô rồi, cậu ta biết hôm nay khẳng định là không thành công, cần phải tìm một biện pháp để chống chế mới được.
Abby thầm niệm ở trong lòng là nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ? Sau đó cậu ta nghĩ tới một biện pháp duy nhất mà bây giờ có thể nghĩ tới, cơ thể cậu ta mềm nhũn, ngã xuống đất giả bộ xỉu.
Coley thấy Abby ngã xuống đất, lập tức chạy lên đài cao, ôm Abby sắc mặt tái nhợt vào trong lòng, khẩn trương la lên "Abby, Abby, em không sao chứ?!"
Nếu Abby đã hạ quyết tâm phải giả bộ bất tỉnh, đương nhiên là sẽ không trả lời anh ta, dáng vẻ hoàn toàn đã không còn cảm giác.
Coley nhanh chân bế Abby chạy về hướng tẩm điện, vừa chạy vừa nói với vệ binh bên cạnh "Mau đi kêu bác sĩ! Nhanh lên!"
Quốc vương thấy Abby té xỉu, vốn dĩ cơ thể hắn đã rất khó chịu, cũng có cảm giác muốn ngất xỉu. Hắn vốn định muốn đứng lên nói cái gì đó với đám quan viên, ví dụ như hôm nay bởi vì cơ thể Abby không khoẻ, triệu hoán mưa xuống đã không thể nào tiếp tục tiến hành, chờ cơ thể Abby chuyển biến tốt hơn, lần sau lại chọn thời gian tiếp tục linh tinh. Nhưng hắn vừa há miệng liền thở dốc, nói cũng nói không được, càng đừng nói là đứng lên.
Người hầu đứng bên cạnh thấy trạng thái của quốc vương không thích hợp, cũng lập tức kêu người nâng quốc vương về tẩm điện, kêu bác sĩ tới tẩm điện tiến hành trị liệu.
Lưu lại một đám quan viên hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Bọn họ cứ thế đợi trắng cả một ngày? Hơn nữa xem tình huống vừa rồi của quốc vương, sẽ không phải một hơi cũng không lên nổi, cứ như vậy liền đi nha?
Một quan viên tiến lên nói với Reber "Vương tước, chúng ta đây......."
Quốc vương đã rời đi, hiện tại ở nơi này Reber là lớn nhất, vị quan viên này là tới xin chỉ thị của Reber, bọn họ là tan trước, hay là đến bên ngoài tẩm điện của quốc vương chờ.
"Hôm nay cứ như vậy đi, các ngươi đều đi về trước, nếu bệ hạ có tin tức gì, sẽ có người thông báo cho các ngươi." Reber nói.
Nghe được Reber nói, đám quan viên liền lần lượt rời đi.
Reber nắm tay Cảnh Dương cũng chuẩn bị rời đi, Donner lập tức theo sau, chuẩn bị theo chân bọn họ về lâu đài của Reber.
Trở lại lâu đài, Donner hỏi Reber "Anh, anh nói Abby là thật sự té xỉu, hay là giả bộ té xỉu?"
"Giả bộ." Reber rất khẳng định nói, y chén gϊếŧ nhiều năm ở trên chiến trường, đã vô cùng am hiểu quan sát người khác đã chết hay là hôn mê, chết thật hay là chết giả, xỉu thật hay là xỉu giả. Cho nên lúc Abby ngã xuống đất, y liền nhìn ra là cậu ta đang diễn.
"Thú vị thật." Donner cười nói "Vương thất có hai con ma ốm, chẳng qua một con là thật, một con là giả. Nhưng mà, nếu như Abby vẫn cứ giả bộ như vậy thì làm sao bây giờ?"
"Abby chỉ có thể diễn lúc này thôi, không có khả năng vẫn luôn giả bộ, cho dù cậu ta vẫn luôn giả bộ thì cũng chả sao. Vương huynh đã sắp không được rồi, nếu cậu ta diễn đến lúc vương huynh chết, ngược lại càng có lợi cho chúng ta, một vương tử phi cơ thể ốm yếu đến mức không thể triệu hoán mưa xuống, hoàn toàn không có bất cứ giá trị gì." Reber phân tích nói.
Cảnh Dương ngồi bên cạnh Reber nhịn không được ngáp một cái, Reber lập tức ôm hắn hỏi "Mệt sao?"
"Ừm." Cảnh Dương giơ tay lau nước mắt, gật gật đầu nói "Có một chút."
"Về đi." Reber nhìn Donner nói "Chuyện tao giao cho mày, nhanh chóng đi làm đi."
"Em biết rồi." Đôi mắt của Donner xoay chuyển qua lại giữa Reber và Cảnh Dương, đứng lên cười ái muội nói "Em không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, anh họ anh cũng......, nhanh lên, nhanh lên nha."
Con mắt Reber hình viên đạn quét qua "Cút mau!"
Vì thế Donner liền vui sướng cút.
Reber bế Cảnh Dương lên, đi về phòng ngủ.
Cảnh Dương không kháng nghị, dựa vào ngực y híp mắt, dáng vẻ giống như sắp ngủ tới nơi. Kiếp trước bởi vì hai chân bị thương, hành động không phải dựa vào xe lăn thì chính là được người yêu bế đi khắp nơi, tuy rằng sau lại hai chân đã bình phục, nhưng người yêu vẫn thích ôm hắn đi tới đi lui, hắn quen rồi. Hôm nay lúc điều khiển