Edit: Min
Tiếng nhạc lớn đến nỗi có thể làm trái tim người ta muốn bay ra ngoài, ánh đèn mờ ảo thì làm người ta phải hoa mắt, còn có một đám người đang nhảy múa điên cuồng, nơi này chẳng lẽ là, quán bar?
Cảnh Dương cảm thấy lồng ngực rất không thoải mái, đầu cũng vô cùng choáng váng, này rõ ràng là uống say rồi, chỉ là ngoại trừ uống say, hình như cơ thể này còn có một cảm giác khác thường khác. Hắn không kịp nghĩ nhiều, khởi động hệ thống làm mình tận lực duy trì tỉnh tính, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái quán bar này, đi tìm một nơi yên tĩnh.
Đột nhiên, bên cạnh có người lại đây dìu bả vai của hắn, hình như là muốn mang hắn đi. Trong nháy mắt khi người nọ chạm vào cơ thể của mình, Cảnh Dương liền cảm thấy một trận lạnh người và ghê tởm, vì thế dùng sức đẩy người nọ ra.
Người nọ vừa bị đẩy ra lại tiến lên, dáng vẻ giống như nhất định phải mang được Cảnh Dương đi.
Cơ thể của Cảnh Dương đã không còn sức lực quá lớn, lôi kéo với người nọ nửa ngày, cơ thể càng ngày càng yếu đi, cứ như vậy là không được, hắn có dự cảm rất không tốt.
Cảnh Dương dùng hệ thống nhanh chóng rà quét cơ thể, thế mà bị người khác bỏ thuốc!
Mặc kệ người nọ là ai, thuốc cho hắn uống khẳng định không phải là thứ tốt lành gì, hơn nữa cơ thể hắn còn phản ứng theo bản năng, cảm thấy người này rất ghê tởm, rất nguy hiểm.
Cảnh Dương dùng hệ thống chống đỡ ý thức của mình cầm lấy chai rượu trên bàn, dùng sức đập lên đầu người nọ, người nọ lập tức vỡ đầu chảy máu ngã xuống đất, quán bar vang lên tiếng thét chói tai, đám người kinh hoảng chạy trốn, tình huống vô cùng hỗn loạn.
Cảnh Dương nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài, nghiêng ngả lảo đảo ở cửa quán bar, nhìn trái nhìn phải, quyết định chạy qua đường cái phía đối diện. Bởi vì bên kia có khá nhiều người, cho dù có người đuổi theo thì cũng không dễ dàng bị bắt được hắn, lỡ như bị đuổi kịp, dưới tình huống nhiều người như vậy, hắn cũng có thể đối phó.
Hắn lắc lư đi đến giữa đường cái, vừa vặn có một chiếc xe nhanh chóng chạy tới, mặc dù chiếc xe kia đã lập tức phanh lại không đụng vào hắn, nhưng bởi vì hắn bị hoảng sợ nên cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Người trên xe mở cửa bước xuống xe, ngồi xổm bên cạnh Cảnh Dương hỏi "Cậu không sao chứ? Có muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không?"
Bởi vì đèn xe quá sáng, người nọ lại ngồi ngược sáng, nên Cảnh Dương không nhìn ra người nọ trông như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt lại lắc đầu.
"Vậy cậu đứng lên nhanh đi, đừng cản ở giữa đường."
Người nọ nói xong liền muốn nâng Cảnh Dương đứng dậy, Cảnh Dương cũng rất muốn đứng lên tiếp tục đi, nhưng mà công dụng của thuốc phát tác, nên cơ thể hắn một chút sức lực cũng không có, căn bản là không thể đứng lên được.
"Giúp, giúp, tôi với." Cảnh Dương không có cách nào, đành phải cầu cứu người này, hắn nghĩ chắc mình sẽ không xui xẻo như vậy đâu, vừa vặn đụng phải một người thiếu chút nữa đụng vào người hắn cũng là một người xấu, hơn nữa người này còn xuống xe hỏi hắn có sao hay không, có muốn đi bệnh viện hay không, chắc là không phải người xấu đâu. Quan trọng nhất chính là, vậy mà cơ thể hắn không có sinh ra cảm giác bài xích đối với người này.
Cảnh Dương nói quá nhỏ, người nọ không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa "Cậu nói cái gì?"
"Giúp tôi, người xấu, đuổi theo......." Cảnh Dương cố gắng lớn tiếng nói.
Người nọ theo tầm mắt của Cảnh Dương nhìn về hướng cửa quán bar, từ bên trong quán bar lao ra vài người, đang ngó trái ngó phải tìm kiếm cái gì đó.
Người nọ một tay bế Cảnh Dương lên, mở cửa chỗ ghế sau, thả Cảnh Dương vào, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái điều khiển xe chạy đi.
"Cậu ở chỗ nào?" Người nọ hỏi.
"Tôi, tôi......." đầu óc Cảnh Dương không còn tỉnh táo lắm, theo bản năng muốn nói tôi cũng không biết, nhưng ngực một trận buồn nôn, hắn không khống chế được liền phun ra.
"Này, đừng có nôn lên xe!" Người nọ la lên.
Cảnh Dương nôn đến trời đất quay cuồng, cảm thấy mình đã nôn sạch tất cả những gì có trong dạ dày, mới ngã về phía sau, sau đó lập tức chìm vào bóng tối, bất tỉnh nhân sự.
Khi Cảnh Dương lại lần nữa khôi phục ý thức, còn chưa kịp mở mắt thì chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hắn ôm đầu nhịn không được rêи ɾỉ, hắn khởi động hệ thống để giảm bớt đau đầu.
"Tỉnh rồi? Không muốn ngủ thêm một lát sao?"
Cảnh Dương lập tức cứng đờ, nhìn theo nơi giọng nói phát ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng ở cuối giường vẽ tranh.
Vẽ tranh? Từ từ, nhìn ánh nắng bên ngoài, hiện tại hẳn là buổi sáng mới đúng, mới sáng sớm mà người này đứng ở cuối giường vẽ mình cái gì? Cảnh Dương sửng sốt nửa ngày cũng không phản ứng được.
Cảnh Dương nhớ tới chuyện đêm qua, cảm thấy người đàn ông ở trước mắt này có lẽ chính là người tối hôm qua đã cứu mình, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên cảm giác được trên người có chút không thích hợp, cúi đầu nhìn, mới phát hiện vậy mà mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cho nên người nọ đang vẽ cái gì, đáp án đã rất rõ ràng.
"Biếи ŧɦái!" Cảnh Dương lập tức quấn chăn che lại cơ thể của mình.
"Rất có tinh thần, không đau đầu sao?" Thôi Viêm cười cười nói.
Cảnh Dương được y nhắc nhở thì đầu càng đau hơn, không chỉ là say rượu đau đầu, càng nhiều hơn chính là không biết rốt cuộc tại sao bây giờ lại đau đầu. Hắn sẽ không phải vừa mới sống lại, liền gặp phải biếи ŧɦái chứ? Hắn cho rằng y là người tốt nên mới cầu cứu y đó. Mặc dù đều là đàn ông, cho dù có bị nhìn hết thì cũng coi như không phải chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng vấn đề ở chỗ là đêm qua sau khi mình mất đi ý thức, có bị y làm cái này làm cái kia hay không kìa.
"Quần áo của tôi đâu?" Cảnh Dương không muốn dùng trạng thái không có mảnh vải che thân để nói chuyện với y.
Thôi Viêm nhìn hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.
Cảnh Dương ôm chăn, đỡ cái đầu đau nhứt của mình, trong lòng có chút không được tự nhiên, cảm thấy mình bị ăn đậu hũ, chờ lát nữa nhất định phải hỏi người kia cho rõ ràng.
Ngẩng đầu nhìn cái giá vẽ đặt ở giường, Cảnh Dương bởi vì trong lòng quá mức tò mò, kéo chăn bò đến cuối giường, một chân đạp lên mặt đất, thò người ra xem nội dung của bức tranh kia.
Sau khi nhìn thấy bức tranh kia đang vẽ cái gì, Cảnh Dương lập tức mở to hai mắt, mặc dù không thể không thừa nhận y vẽ khá tốt, cũng vẽ rất chân thật, nhưng bên trên chính là hình ảnh mình đang ngủ khoả thân, khiến cho Cảnh Dương có chút không vui.
Cảnh Dương nghĩ, người này sao lại như vậy, chưa có sự đồng ý của mình đã vẽ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, hơn nữa......, vẽ chi tiết cũng giống như thật quá rồi đó?! Hắn nhịn không được xốc cái chăn đang quấn eo của mình lên, cúi đầu nhìn thoáng qua giữa hai chân mình, đúng là vẽ rất giống. (Moá =)))))))))
"Cảm thấy tôi vẽ thế nào?"
Cảnh Dương không chú ý tới y đột nhiên trở lại phòng khi nào, hắn giật nảy mình, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất thì được một cánh tay rắn chắc đỡ lấy, cũng bị y ôm vào trong lòng ngực.
"Đáng tiếc còn chưa vẽ xong thì cậu đã tỉnh rồi, hay là cậu ngủ thêm một lát đi, để tôi vẽ cho xong?" Thôi Viêm nói.
"Anh......." cơ thể Cảnh Dương gắt gao dán chặt lên người y, cái mông còn bị bàn tay to rộng của y bóp, vừa muốn ngẩng đầu chửi y, trong nháy mắt đối diện với y kia liền ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi Cảnh Dương chỉ lo ảo não cùng kinh hoảng, không có nhìn kỹ diện mạo của người này, bây giờ nhìn y ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện người này quả thực chính là hỗn hợp thể của Phong Thích và Triệu Bác Thừa*, chẳng lẽ.......
*Nhắc cho bạn nào quên, đây là tên anh công ở thế giới thứ năm và thứ nhất.
Nhìn nhau được một lúc, cơ thể Cảnh Dương đột nhiên run lên một cái, cái loại cảm giác đánh sâu vào linh hồn quen thuộc này lại xuất hiện, cho nên, người trước mắt này, chính là người yêu của mình?
Thôi Viêm chăm chú nhìn Cảnh Dương, làm thế nào cũng không rời mắt được, bởi vì y cũng cảm thụ được cảm giác y như thế.
Tối hôm qua lúc Thôi Viêm mang Cảnh Dương về nhà, hai người đều rất bẩn, vốn dĩ Thôi Viêm muốn ném hắn cho người giúp việc, nhưng y cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại đem hắn đưa tới phòng của mình, sau khi lột sạch quần áo của hắn để người giúp việc cầm đi giặt, y lại bị cơ thể hắn mê hoặc, vô cùng muốn vẽ lại 'cảnh đẹp' trước mắt này. Y nhịn không được lấy ra bộ dụng cụ vẽ tranh đã bị y quăng vào một xó, đứng