Edit: Min
Khi ba người chuẩn bị trở về, nhìn thấy Kaidi đang từ trong một cái hang động đi ra. Trong tay gã ôm một cái ổ cỏ, bên trong có năm sáu cục lông, hình dáng giống mèo con mới ra đời không lâu, giương miệng “ngao ~ ngao ~” kêu, rất đáng yêu.
Những cục lông đó còn quá nhỏ, Cảnh Dương từ xa nhìn lại, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được đó là động vật gì, dùng hệ thống tìm tòi một chút lúc, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi.
“Đem bọn chúng thả lại đi!” Cảnh Dương đi nhanh về phía Kaidi, vô cùng nghiêm túc quát gã.
“Cậu có bệnh sao? Đây là tôi tìm được, cậu dựa vào cái gì kêu tôi thả lại?” Kaidi trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm ổ cỏ muốn rời đi.
“Anh đem tụi nó thả lại đi, anh biết đây là động vật gì không?” Cảnh Dương nhíu mày nói.
“Tôi đương nhiên biết tụi nó là cái gì?” Kaidi xoay người lại “Còn không phải là con non Cự Chưởng Thú sao? Cậu cho rằng chỉ có mình cậu mới biết sao? Đừng tưởng rằng cậu may mắn đoán đúng thảo dược vài lần, liền thật sự cho rằng chỉ có cậu là không gì không biết, cậu biết thứ gì tôi cũng biết thứ đó, cậu không biết tôi cũng biết.”
“Nếu anh biết tụi nó là con non Cự Chưởng Thú…….”
Cảnh Dương còn chưa nói xong, liền nghe được xa xa truyền đến tiếng vang lớn, mặt đất đều chấn động, như có động vật to lớn nào đó đang chạy nhanh về hướng này.
Là con non ra khỏi hang động kêu to, kinh động thú mẹ!
Kaidi ôm ổ cỏ xoay người chạy, Cảnh Dương cũng chạy theo phía sau gã “Anh mau thả tụi nó xuống đi!”
Jekka và Dune không rõ sao lại thế này, nhưng cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, cũng chạy theo bọn họ.
Cự Chưởng Thú tứ chi vừa to vừa dài, chạy tốc độ vô cùng nhanh, mắt thấy nó càng ngày càng tiếp cận, Cảnh Dương quay đầu nhìn hai người sau nói “Các cậu chạy về hướng khác đi, từ đường khác chạy về phía bên kia đồi núi sẽ không sao!”
“Vậy còn cậu? Cậu không cùng bọn tôi chạy hả?” Jekka lớn tiếng nói.
“Tôi có biện pháp chạy thoát, các cậu cứ mặc kệ tôi, mau chạy về hướng khác đi!” Cảnh Dương hô.
Thú mẹ nhất định sẽ đuổi theo hướng của con non, Jekka và Dune chạy về bên trái, nó quả nhiên không có đuổi theo.
Cự Chưởng Thú trưởng thành sức lực vô cùng lớn, một chưởng có thể đánh gãy một cây đại thụ mấy người ôm, lúc Cảnh Dương đang chạy, mặt đất không ngừng chấn động, mang theo rất nhiều bùn đất, một đường đánh gãy không ít cây ngăn cản nó.
“Anh còn không đem con non thả xuống!” Cảnh Dương chạy tới trước Kaidi, quay đầu nhìn gã quát.
Mắt thấy bàn tay thật lớn của thú mẹ vài lần muốn chụp gã, Kaidi bị dọa hồn phi phách tán, chân đều mềm nhũn, bị Cảnh Dương nhắc nhở như vậy, dùng sức ném ổ cỏ đi.
“Đừng ném!” Cảnh Dương kêu to, nhưng đã không còn kịp rồi, mấy con non bị ném lên không trung, thú mẹ tê tâm liệt phế rống lên một tiếng.
Cảnh Dương ra sức nhảy lên đón những con non đó, nhưng vẫn có một con rớt ra từ trong ổ cỏ, lăn vài vòng trên mặt đất, lập tức liền ngã chết.
Thú mẹ ngửa mặt lên trời gào rống, toàn bộ rừng cây đều bị chấn động, Cảnh Dương lập tức bò dậy chạy đi.
Thú mẹ ngậm con non đã chết ở trong miệng, xoay người đuổi theo Cảnh Dương.
Cảnh Dương chạy về bên ngoài hang động, đem con non trong ổ cỏ đặt ở cửa động, lại chạy đi, thú mẹ không có đuổi theo. Nhưng tiếng kêu của thú mẹ, chạy rất xa còn có thể nghe được, nó là vì con non đã chết khóc thút thít.
Cảnh Dương trở lại đồi núi bên kia, thấy Kaidi đang ngồi ở dưới tàng cây nghỉ ngơi, đi nhanh qua, nắm cổ áo gã nói “Anh vẫn luôn nói đầu óc tôi có bệnh, nhưng người bệnh chân chính là anh đúng không?”
“Cậu muốn làm gì?” Kaidi đứng lên đẩy Cảnh Dương ra.
Người bên cạnh đều đứng lên nhìn bọn họ.
“Anh là cố ý đúng không?” Cảnh Dương chất vấn gã.
“Tôi cố ý cái gì? Tôi làm sao biết thú mẹ sẽ đột nhiên trở về?” Kaidi lớn tiếng biện minh nói “Còn nữa, là tôi ép cậu chạy theo sao? Tôi cũng thiếu chút nữa bị thú mẹ đánh chết!”
“Anh chính là cố ý! Từ lúc bắt đầu đã như vậy!” Cảnh Dương chỉ vào gã nói “Anh không phải được xưng thực vật bách khoa sống sao? Anh không phải được xưng ở dã ngoại không gì không biết, không gì làm không được sao? Ngày hôm qua đội các anh đi đồi núi bên kia lấy nước, chính các anh chọc giận Phong Vĩ Xà, vậy mà lúc người khác đi lấy nước một câu cũng không nói, các anh chính là cố ý muốn những người khác bị thương, có phải như vậy hay không?”
“Cậu nói hươu nói vượn!” Kaidi lớn tiếng nói.
“Được, tôi đây lại hỏi anh, anh thật sự không biết Khô Quả có thể lấy độc trị độc, vẫn cố ý không muốn để những người khác trị liệu tốt miệng vết thương có đúng không?”
Kaidi lúc này lại không phản bác, gã không muốn thừa nhận là mình không biết, càng không thể thừa nhận là gã cố ý.
Gã trầm mặc ngược lại làm những người khác suy nghĩ càng nhiều, ánh mắt nhìn gã đều xảy ra biến hóa.
Cảnh Dương làm ra vẻ mặt trần đầy giận dữ, tiếp tục quát “Nếu anh biết những con vật đó là con non của Cự Chưởng Thú, chẳng lẽ không biết tiếng kêu của con non mặc kệ cách bao xa thú mẹ đều sẽ nghe được sao? Anh chẳng lẽ không biết con non Cự Chưởng Thú yếu ớt đến nỗi không thể rời khỏi hang động sao? Tôi nhiều lần kêu anh thả con non xuống, tại sao anh không nghe? Cự Chưởng Thú vài lần đều không đánh chết anh, anh cho rằng nó đánh không tới sao? Là bởi vì anh ôm con của nó!”
Sắc mặt Kaidi vô cùng khó coi, gã không phản bác được lời Cảnh Dương nói, bởi vì gã xác thật không biết con non Cự Chưởng Thú sẽ yếu ớt như vậy.
Tiếng thú mẹ gào rống đột nhiên truyền đến, làm mọi người hoảng sợ, nó ở đồi núi bên kia, không ngừng hướng về bên này kêu.
Cảnh Dương vừa rồi cố ý hỏi Kaidi những lời này đó, hắn biết gã khẳng định sẽ không cách nào trả lời được. Giờ phút này càng đem ba phần tức giận trong lòng thể hiện ra ngoài thật tốt, hắn phải cho Kaidi một bài học, coi như hoàn thành một trong những tâm nguyện của Mill.
“Anh nghe thấy không? Nghe thấy không?!” Cảnh Dương kéo cổ áo Kaidi đi về hướng đồi núi bên cạnh, một tay ném gã lên mặt đất “Nếu nó có thể lại đây, nó sẽ đánh chết hết tất cả chúng ta, báo thù cho con của nó! Nó kêu tê tâm liệt phế như vậy, đều là tại anh, tại anh làm con nó ngã chết, anh đi qua cho nó một công đạo đi!”
“Tôi làm sao biết những con non đó sẽ yếu ớt như vậy, tùy tiện quăng ngã một chút đã chết!” Kaidi không phục nhìn Cảnh Dương rống “Còn có, tôi tại sao phải cho nó công đạo? Nó bất quá chỉ là động vật, con người chúng ta gϊếŧ động vật vô số kể, tôi quăng chết một con động vật non thì thế nào?”
“Anh không phải nói anh biết nhiều hơn tôi sao? Anh không phải nói tôi biết cái gì anh đều biết cái đó, tôi không biết anh cũng biết sao? Bây giờ anh nói anh không biết những con non đó sẽ yếu ớt như vậy? Tôi luôn kêu anh thả con non xuống, tại sao anh không nghe?” Cảnh Dương dùng sức vung một quyền, đấm lên mặt gã.
Kaidi bị Cảnh Dương đấm một quyền ngã trên mặt đất, gã bò dậy muốn đánh trả, lại bị Cảnh Dương đấm một quyền ngã xuống. Người bên cạnh lúc này mới lại kéo hai người ra.
Người đối với giống loài đáng yêu, luôn ôm tràn đầy tâm đồng tình, tuy rằng Cự Chưởng Thú trưởng thành lớn lên không đẹp, nhưng con non thật sự vô cùng phấn nộn đáng yêu. Lúc con non bị ném ra khỏi ổ cỏ, quăng xuống mặt đất ngã chết, rất nhiều người đều nhắm mắt lại không đành lòng nhìn cảnh này.
Trong nháy mắt khi xác định con non bị ngã chết, thú mẹ tê tâm liệt phế gầm rú, cư dân mạng đều có cảm giác lo lắng. Bất luận chết đi không phải là một con vật, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một người mẹ đang vì con của mình chết đi mà khóc thương tâm.
Kaidi lúc này chẳng những chọc giận nhóm người bảo vệ động vật, đến fan của gã đều cảm thấy hành vi của gã thật quá đáng, hơn nữa gã lại không hề có dáng vẻ hối hận, càng thêm tức giận, bị đánh là gã hoàn toàn xứng đáng.
Bởi vì thú mẹ vẫn luôn ở đồi núi bên kia gầm rú, không có người nào còn dám đi qua, thi đấu hôm nay xem như tự động kết thúc.
Sắc trời dần dần tối xuống, Cảnh Dương hoàn toàn không có ý muốn chuẩn bị bữa tối, những người khác và cư dân mạng đều cảm thấy hắn là vì con non chết mà đau lòng. Cảnh Dương trong lòng xác thật có chút tự trách, nếu động tác của hắn có thể nhanh một chút, là có thể cứu hết mấy con non. Đáng tiếc, dù hắn có được một hệ thống có các công năng cường đại, cũng không có cách nào đảo ngược thời gian, hơn nữa hắn lúc ấy đã dùng toàn lực.
Khi Bowi xuất hiện, Cảnh Dương nhìn y một cái nói “Hôm nay không