Edit: Min
Vào ban đêm, sau khi bàn xong chuyện hôn lễ, Diễm Minh tới gõ cửa phòng của Cảnh Dương.
“Có chuyện gì không?” Cảnh Dương mở cửa ra hỏi anh ta.
“Anh có thể đi vào nói chuyện không?” Diễm Minh nói.
Cảnh Dương biết anh ta muốn nói cái gì, hắn không muốn nghe anh ta giải thích cái gì cả, nhưng hiện tại nói rõ hết mọi chuyện cũng tốt, thế là hắn nghiêng người cho Diễm Minh đi vào.
Cảnh Dương ngồi xuống mép giường, Diễm Minh muốn ngồi ở bên cạnh hắn, Cảnh Dương lập tức nói “Đứng lên, buổi tối tôi còn muốn ngủ, anh ngồi rồi làm sao tôi ngủ được?”
Diễm Minh biết Đinh Nặc Dương có bệnh thích sạch sẽ, nhưng lại không biết Cảnh Dương không có bệnh thích sạch sẽ, không cho anh ta ngồi hoàn toàn là bởi vì ghét bỏ anh ta.
Mông Diễm Minh còn chưa đụng tới giường đành phải đứng thẳng người lên, trong phòng không có cái ghế nào cả, anh ta chỉ có thể đứng dựa vào tường nói chuyện với Cảnh Dương “Chuyện anh kết hôn với Công Tử Giản chỉ vì muốn cơ hội sống sót của chúng ta cao hơn một chút, anh cam đoan với em, từ đầu tới cuối trái tim anh chỉ yêu có một mình em mà thôi. Ở thế giới này xảy ra bất cứ chuyện gì, anh hy vọng em không xem nó là thật, có được không?”
“Tôi nói thật với anh.” Cảnh Dương khoanh tay dựa vào đầu giường, nhing Diễm Minh nói “Chuyện anh kết hôn với ai tôi đều không quan tâm, thừa dịp có cơ hội này để tôi nói rõ cho anh biết, mặc kệ là ở hiện thực hay là ở trong này, chúng ta không hề có quan hệ là người yêu, đến bạn bè cũng chả tính, chỉ xem như bạn học cũ mà thôi.”
“Nặc Dương!” Diễm Minh vội vàng đi qua quỳ một chân trước mép giường “Nặc Dương em đừng như vậy, anh thật sự là bất đắc dĩ mới đồng ý kết hôn với Công Tử Giản. Anh là đội trưởng, anh không thể không vì toàn đội mà suy xét, nếu là bình thường, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn với cậu ấy, nhưng bây giờ lại liên quan đến tính mạng của hai ta! Anh muốn sống, muốn ở bên em nên anh mới quyết định như vậy.”
“Tôi cũng muốn sống.” Cảnh Dương nhìn anh ta “Chẳng qua tôi không muốn ở bên anh, nếu phải lựa chọn giữa ở bên anh và cái chết, tôi tình nguyện đi tìm chết. Lời tôi nói đã rất rõ ràng, mặc kệ anh vì nguyên nhân gì mà đi kết hôn với Công Tử Giản, thì nó cũng không liên quan gì đến tôi cả, sau này quan hệ của tôi và anh chỉ là bạn học cũ.”
Diễm Minh không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời tuyệt tình như vậy, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn “Đây chỉ là thế giới ở trong game, mọi chuyện ở đây đều không phải là thật, vì sống sót, một lần kết hôn giả thôi mà em cũng không chịu đựng được sao?”
“Tôi không còn lời nào để nói với anh cả, mời anh đi ra ngoài cho, tôi muốn được nghỉ ngơi.” Cảnh Dương đẩy anh ta ra ngoài.
“Nặc Dương, Nặc Dương, em nghe anh nói đã……” Diễm Minh bị đẩy ra cửa còn chưa chịu từ bỏ ý định nói “Nếu như em không thể chấp nhận, anh sẽ không kết hôn với cậu ấy nữa, anh lại nghĩ cách…….”
“Anh kết hôn với cậu ta hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi, tóm lại là tôi với anh không có quan hệ nào cả!” Cảnh Dương dùng sức đem cửa đóng lại, nói chuyện với loại người này chỉ tốn nước miếng.
Tay Diễm Minh chống ở trên cửa, đứng ở cửa đứng hồi lâu, Công Tử Giản đứng sau khe hở cánh cửa của phòng mình, thấy cảnh này làm tâm tình của gã rất phức tạp. Gã đang vì ngày mai mình sẽ kết hôn với Diễm Minh mà hưng phấn, lại đột nhiên nghe được anh ta nói chỉ cần Đinh Nặc Dương không chấp nhận thì anh ta sẽ không kết hôn, gã tận tình khuyên bảo nói với anh ta nhiều như vậy, chẳng lẽ mạng của nhiều người khác bao gồm cả gã đều thua một mình Đinh Nặc Dương hay sao?
Công Tử Giản đóng cửa lại, mối hôn sự này bất cứ giá nào cũng phải kết, gã nhất định sẽ làm cho Diễm Minh yêu mình. Mặc kệ là ở trong trò chơi hay là ở trong hiện thực, chỉ cần không có Đinh Nặc Dương, Diễm Minh sẽ hoàn toàn thuộc về gã.
Ngày hôm sau, các đội viên đem nhà ở bố trí lại một chút, nhìn qua rất có không khí vui mừng. Còn bỏ tiền mời một vị đầu bếp NPC trung cấp tới làm hai bàn tiệc cưới, chẳng qua mấy món này chỉ có thể lấp đầy bụng, không thể tăng được năng lượng cá nhân, mà chọn nguyên liệu cũng không tốt, nhìn liền biết mùi vị chẳng ra gì.
Cảnh Dương nhìn thức ăn trên bàn, một chút cảm giác thèm ăn đều không có, hắn tốt xấu gì cũng ra hai phần tiền, lại cho hắn ăn mấy thứ này? Còn không bằng hắn tự mình đi nấu. Công Tử Giản cũng thật là tuyệt vời, đến tiệc cưới của mình mà cũng có thể cắt xén tiền bạc, xem ra vì muốn gom đủ tiền sửa mặt, gã sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cảnh Dương ăn hai miếng có lệ liền về phòng, ngồi đối mặt với một bàn thức ăn chẳng ra gì còn không bằng về phòng tranh thủ thời gian học luyện khí. Như vậy sau này khi hắn luyện ra vũ khí đặc biệt lợi hại, mới không làm nhân viên kỹ thuật cảm thấy kỳ quái, ít nhất là hắn có ghi chép học tập.
“Động phòng! Động phòng!”
Các đội viên vây quanh hai người trở lại phòng của Diễm Minh, căn phòng này cũng được trang trí đơn giản lại, nhìn qua rất giống phòng cưới.
Mọi người lưu lạ nháo động phòng, một hai phải bắt hai người biểu diễn hôn môi, Diễm Minh không quá tình nguyện, Công Tử Giản chủ động ôm cổ anh ta hôn lên, trong phòng vang lên một trận tiếng hoan hô.
Chờ những người đó nháo đủ rồi rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại có hai người họ, Công Tử Giản sờ mặt Diễm Minh nói “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tâm ý của em đối với anh, khẳng định là anh biết. Vậy anh thì sao? Có từng động lòng với em không? Dù chỉ một hai lần thôi.”
“Tôi…….” Diễm Minh nhìn đôi mắt gã rưng rưng hơi nước, không biết nên trả lời gã như thế nào, trên thực tế là có, hơn nữa không phải chỉ là một hai lần. Nhưng anh ta cảm thấy anh ta yêu Nặc Dương sâu hơn, trò chơi chung quy chỉ là trò chơi, anh ta không muốn đem cảm giác trong trò chơi xem là thật, rồi lại hưởng thụ cảm giác ái muội với Công Tử Giản. Anh cho rằng con người ai cũng có lòng hư vinh, bất cứ ai được một mỹ nhân xuất sắc như vậy ái mộ đều sẽ cảm thấy đắc ý cùng thỏa mãn, cho nên anh ta không cho rằng việc mình động lòng là sai.
“Cầu xin anh, hãy nói thật cho em biết.” Công Tử Giản dùng ngữ khí cầu xin nói.
Đối mặt với một gương mặt tuyệt mỹ như vậy, giờ phút này lại nhu nhược đáng thương cầu xin anh ta, anh thật sự không đành lòng nói ra lời làm gã khổ sở, đành phải nói thật lòng mình “Anh đối với em……,động lòng, rất nhiều lần.”
Công Tử Giản kích động ôm lấy Diễm Minh “Em biết cảm giác của em là đúng mà, trong lòng anh khẳng định cũng có em mà. Tuy rằng bây giờ trong lòng anh yêu Đinh Nặc Dương hơn, nhưng mà không sao hết, về sao chúng ta cùng cố gắng quên cậu ta đi, để trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, có được không anh?”
“Anh…….”
Công Tử Giản che miệng Diễm Minh “Không cần nói, cũng không cần trả lời, em đều hiểu mà. Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, một phút một giây chúng ta cũng đừng lãng phí.”
Cảnh Dương luyện khí đến sắc trời gần sáng mới kết thúc, đem đồ vật đều bỏ vào trong không gian, thuận tiện lôi giao diện ra xem tiến độ học tập một chút. Nhìn trị số luyện khí trung cấp đã tăng đến max, trong lòng thầm nghĩ, tốc độ tăng nhanh thật, ai biểu thời gian quá gấp rút làm chi. Chờ mấy ngày nữa nhiệm vụ tầng có khả năng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, sau khi hắn rời khỏi đội ngũ này, sẽ một mình một ngựa mà hành động, hắn nhất định phải tăng trị số của các kỹ năng khác lên. Nhân viên kỹ thuật mà có nghi ngờ về tiến độ của hắn, hắn chỉ cần không cho bọn họ tìm thấy sơ hở là được, dù sao rời khỏi cái thế giới trong game này rồi hắn cũng không có ý định lại trở vào.
Cảnh Dương tiện tay vuốt xem giao diện, nhìn thấy năng lượng của toàn đội tăng lên một chút, mới có một đêm mà thôi, hai người kia cũng "cố gắng"