Edit: Min
Nhiệm vụ tầng thứ ba là Mê Cung Trận, trong trận có đủ loại cơ quan cùng bẫy rập, Mê Cung Trận rất lớn, chỉ có một cửa ra vào.
Thành công tránh né cơ quan và bẫy rập là có thể đạt được một ít điểm tích lũy. Nếu tìm được bốn trụ cột của mê cung và lấy được bốn viên đá quý với màu sắc khác nhau, thì có thể đạt được số điểm tích lũy rất lớn. Khi bốn trụ cột đều được tìm thấy thì nhiệm vụ liền kết thúc.
Bốn bề của Mê Cung Trận đều là núi, người tiến vào mê cung rất dễ dàng bị người mai phục ở trên núi công kích, hơn nữa vào trong Mê Cung Trận thì tất cả vũ khí đều sẽ mất hiệu lực, là một thời cơ rất thích hợp để công kích từ xa ở trên núi. Đội Liên Hợp Phản Kích đã bàn với nhau rất kỹ là nhân cơ hội này phải tiêu diệt toàn bộ người của A Chiến Đội.
Thích Phong phân phối nhiệm vụ tác chiến, các đội viên ban đầu của A Chiến Đội sẽ tách ra tiến vào Mê Cung Trận, các đội viên mới thì đi đến bốn phía trên núi. Phàm gặp được người muốn phục kích bọn họ ở cự ly xa thì không cần nương tay, cứ thẳng tay mà gϊếŧ.
Nhiệm vụ tầng mở ra, mọi người của A Chiến Đội dùng tốc độ nhanh nhất đăng nhập, các phân đội khác nhanh chóng chiếm lĩnh bốn phía của đỉnh núi chờ những người có ý đồ phục kích bọn họ.
Ở lối vào mê cung, Thích Phong nhìn Cảnh Dương đang cách y khá xa nói “Em đi với tôi.”
“Tôi……,” Cảnh Dương do dự nói “Tôi đi với bọn Nhạn Quá.”
Thích Phong nhíu mày nhìn hắn, Nhạn Quá lập tức nói “Cậu vẫn là đi cùng với lão đại đi, coi như là suy nghĩ cho bọn này, cũng không cần tổ đội với tôi đâu.”
“Đi nhanh lên.” Nhạn Quá nói với những người khác “Xong nhiệm vụ sớm thì về sớm, đi mau, đi mau!”
Các đội viên khác đều chạy đi rồi, lưu lại hai người Thích Phong và Cảnh Dương còn đứng ở nơi đó, Thích Phong vẫn không nhúc nhích nhìn Cảnh Dương, Cảnh Dương không còn cách nào đành phải căng da đầu nói “Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Tường của mê cung cao khoảng hai người, lối đi rất rộng rãi. Cảnh Dương đi theo sau Thích Phong, nhìn phần lưng thẳng tắp của y thật ra trong lòng Cảnh Dương cũng chẳng dễ chịu gì, gần đây mình lúc nào cũng tìm cách trốn tránh y, khẳng định y đã phát hiện rồi. Nhưng nếu hai người họ gặp nhau là sai lầm thì hắn không muốn sai lầm này sẽ trầm trọng hơn nữa.
Vách tường bên cạnh đột nhiên chuyển động, Thích Phong che chở Cảnh Dương bước nhanh lùi về sau, những vách tường đó không ngừng khép lại và thay đổi vị trí. Ở trong Mê Cung Trận không thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào, gặp được cơ quan và bẫy rập thì chỉ có thể trốn.
Thích Phong xoay người ôm eo Cảnh Dương, nhanh chóng tránh đi những vách tường đang thay đổi vị trí và đang khép lại ép hai người họ. Cơ thể của hai người dán sát vào nhau, thẳng đến khi những vách tường đó ngừng chuyển động, Thích Phong liền đè Cảnh Dương lên vách tường, cúi đầu nhìn hắn.
Cảnh Dương không đẩy được y ra, cúi đầu nói “Chúng ta, có thể tiếp tục đi về phía trước rồi.”
“Tại sao lại muốn trốn tránh tôi?” Thích Phong nhìn chằm chằm Cảnh Dương.
“Bây giờ đang làm nhiệm vụ, sau khi trở về hẳn nói những chuyện này có được không?” Cảnh Dương vẫn như cũ không hề ngẩng đầu nhìn y.
“Nhiệm vụ không phải là vấn đề quan trọng.” Thích Phong nâng cằm Cảnh Dương lên, ép buộc hắn phải nhìn mình “Trả lời, tại sao em muốn trốn tránh tôi?”
“Tôi…….” Cảnh Dương muốn phủ nhận việc mình trốn tránh y, nhưng mọi người ai cũng biết đây là đang nói dối, chẳng có ý nghĩa gì cả “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không nên đi gần như vậy, nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
“Lý do? Tại sao phải giữ khoảng cách?” Thích Phong nhíu mày.
Cảnh Dương há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình cho y nghe “Đây là thế giới trong game, tôi không muốn nảy sinh tình cảm với bất cứ ai cả, nếu muốn bắt đầu một mối tình, tôi hi vọng nó sẽ bắt đầu ở thế giới thực bên ngoài.”
Thích Phong suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, hỏi “Là vì tên Diễm Minh kia đã làm em tổn ngươi, nên em có bóng ma tâm lí đối với tình cảm ở trong game?”
“Ách…….” Cảnh Dương có chút cạn lời, hiểu lầm cũng lớn quá rồi “Loại người như Diễm Minh không đủ tư cách để làm tôi bị bóng ma tâm lí đâu, tôi vốn không thích anh ta.”
Thích Phong nghe hắn nói như vậy, không hiểu sao trong lòng liền vui vẻ, cũng không tức giận chuyện Cảnh Dương trốn tránh mình nữa.
“Ở trong thế giới game, chúng ta đừng phát triển bất kỳ loại tình cảm nào hết, chờ khi trở về hiện thực lại nói sau, có được không?” Cảnh Dương rất chân thành nhìn y.
“Tôi có thể đồng ý với em.” Thích Phong nghiêm túc nói “Nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, chờ khi trở về hiện thực, em không được tiếp tục trốn tránh tôi, nếu không, cho dù phải cưỡng ép, tôi cũng sẽ không để em tùy tiện trốn tránh tôi nữa.”
Tính cách bá đạo này của y giống y như đúc người yêu của hắn, Cảnh Dương nói “Chờ, chờ trở lại trong hiện thực rồi nói sau…….”
Thích Phong rất không hài lòng đối với câu trả lời này của hắn, nhưng Cảnh Dương lại sống chết không chịu mở miệng hứa với y, bọn họ cũng không thể dây dưa mãi ở chỗ này, vẫn phải tiếp tục nhiệm vụ.
Thích Phong nghĩ nếu Cảnh Dương đã kiên trì không chịu nói chuyện tình cảm ở trong game, vậy y sẽ chờ đến khi trở lại hiện thực. Mặc kệ là dùng biện pháp gì y cũng phải bắt được người này, tóm lại người này y đã định rồi!
Đám người muốn lên núi phục kích A Chiến Đội ở cự ly xa vừa mới tới giữa sườn núi, liền bị người mới gia nhập vào A Chiến Đội công kích trước. Vũ khí của bọn họ quét qua, phía dưới lập tức đổ một mảng lớn. Những người đó vốn còn chuẩn bị mạnh mẽ xông lên, nhưng lên bao nhiêu liền chết bấy nhiêu, đằng sau không còn người nào dám xông lên để chịu chết nữa.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Đội trưởng của Chiến Đội Ngân Long phẫn nộ nắm cổ áo Diễm Minh, hét lớn “Đây là kế hoạch tác chiến mà mày nói đó hả! Người của đội chúng ta đã chết hơn phân nửa rồi đó!”
Diễm Minh dùng sức đẩy đội trưởng kia ra, che lại ngực đang phát đau biện minh nói “Tôi cũng không ngờ vũ khí của bọn họ sẽ lợi hại như vậy!”
“Mày không ngờ tới? Mày không ngờ tới vậy tại sao mày không để cho đám đội viên của mày tự mình đi lên!” Đội trưởng Chiến Đội Ngân Long đấm một quyền lên mặt Diễm Minh làm anh ta ngã xuống đất.
Người của Chiến Đội Tiêu Yên lập tức đi lên ngăn lại, sau đó đỡ Diễm Minh lên.
Trong lòng Diễm Minh thầm hận không thôi, kế hoạch là do Công Tử Giản định, nhưng anh ta là đội trưởng, đương nhiên là anh ta sẽ đại diện để đi thương lượng với các đội trưởng của đội khác. Bây giờ kế hoạch thất bại, bọn họ chẳng những không làm bị thương được bất cứ người nào của A Chiến Đội, ngược lại làm Đội Liên Hợp Phản Kích chết không ít người, tất cả mọi trách nhiệm đều để anh ta gánh. Nhưng nhiều mạng người như vậy anh ta phải gánh như thế nào?
Bọn họ ai cũng biết vũ khí của các đội viên A Chiến Đội đều rất lợi hại, nhưng chẳng ai nghĩ tới vũ khí của đám người mới gia nhập vào A Chiến Đội cũng sẽ lợi hại đến loại trình độ này, tại sao đám người đó lại làm được?
Vốn các đội ngũ trong Đội Liên Hợp Phản Kích đều có tư tâm, bằng mặt không bằng lòng mà hợp tác với nhau, bọn họ đều trông cậy vào các đội ngũ khác xông vào trước, chính mình lại làm ngư ông đắc lợi. Trải qua thảm bại lần này, bọn họ rốt cuộc cũng không liên hợp được nữa, chẳng ai tình nguyện mạo hiểm đi tìm chết cả, dù có thành công thì cũng phải là lợi dụng người khác, không ai vì người khác mà chịu hi sinh tính mạng của mình cả.
Sau khi trải qua các loại như cơ quan đao mũi tên nước lửa cùng bẫy rập, A Chiến Đội thành công lấy được bốn viên đá quý với bốn màu sắc khác nhau, nhiệm vụ Mê Cung Trận cũng liền kết thúc.
Trở lại chỗ ở, Cảnh Dương và