Edit: Min
Thời điểm các quốc gia khác đều thả lỏng cảnh giác, Wilkosa đã hoàn toàn chiếm lĩnh toàn bộ Kim Minh Tinh Quần, trên mỗi tinh cầu đều xây dựng căn cứ quân sự có thể ngăn cản bão vũ trụ, bên trong chẳng những có vũ khí uy lực mạnh mẽ, còn có cơ giáp tùy thời đợi lệnh. Khi bão vũ trụ đến, bọn họ liền trốn trong kiến trúc chờ bão vũ trụ đi qua, dù sao lúc có bão vũ trụ, bất cứ quân đội nào cũng không tới gần được Kim Minh Tinh Quần. Sau khi bão vũ trụ đi qua, bọn họ lại bắt đầu khai thác kim loại hiếm, cũng sẵn sàng chuẩn bị phòng ngự.
Ban đầu bọn họ kín đáo để không bị nghi ngờ, nhưng nếu hiện tại đã bị nghi ngờ, vậy bọn họ cũng không cần giấu giếm nữa, từ đế tinh cùng các tinh cầu điều tới lượng lớn binh lực bảo hộ việc khai thác và vận chuyển.
Tin tức Wilkosa đã bắt đầu khai thác kim loại hiếm trên Kim Minh Tinh Quần truyền về quốc nội, gần như là toàn quốc vui mừng, tuy bọn họ tạm thời còn không biết tại sao quốc gia mình lại làm được, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ vui mừng khôn xiết bắt đầu chúc mừng.
Vốn dĩ các quốc gia khác còn không quá tin tưởng, lại nhận được tin tức xác thực, thông qua màn hình nhìn thấy những phi thuyền vận chuyển hàng hóa chứa đầy kim loại hiếm, mỗi ngày có mấy chục chiếc vận chuyển về đế quốc Wilkosa, liền ghen tị đến đỏ cả mắt, nhưng bọn họ cũng không rõ là tại sao đế quốc Wilkosa lại làm được.
"Không có khả năng?! Sao có thể?!" Johan đập hết những thứ có thể đập ở trong văn phòng để phát tiết cơn giận của mình, gã hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật này. Trong hai năm này, đầu nhập vào lượng lớn nhân lực tài lực vật lực, hơn nữa gã cũng dựa vào hứa hẹn nhất định có thể làm những kim loại hiếm đó thuộc về đế quốc Fertari, mới nhận được sự ủng hộ của dân chúng cùng quan viên nhiều như vậy, bây giờ lại gặp phải tình huống mất cả chì lẫn chài, tỉ lệ ủng hộ gã khẳng định sẽ giảm xuống, không chừng còn sẽ bị chỉ trích. Uy tín mấy năm nay mà gã thật vất vả gầy dựng, lại nhận một lần bị thương nặng.
Binh lính đến báo cáo bị đồ mà Johan đập văng trúng người, dù đau gần chết vẫn đứng im tại chỗ không dám động.
Aikeli như một cơn gió vọt vào văn phòng của Johan, bước chân còn chưa dừng lại liền lớn tiếng quát "Anh hai! Wilkosa đã bắt đầu khai thác kim loại hiếm rồi, anh còn đang đợi cái gì?! Mau dẫn binh đi đoạt Kim Minh Tinh Quần lại đi!"
Johan thở hổn hển vuốt mặt, để mình bình tĩnh một chút rồi mới nói với Aikeli "Hiện tại bọn họ đã chiếm lĩnh Kim Minh Tinh Quần, nếu bọn họ thật sự có thể không rời đi khi có bão vũ trụ, vậy chúng ta cũng không có cách nào đoạt lại."
"Ai nói không có cách nào!" Aikeli chống tay lên bàn làm việc của Johan, kích động nói "Trực tiếp mang binh đi đoạt, đuổi bọn họ đi không phải được rồi sao?! Cơ giáp của chúng ta mạnh hơn bọn họ rất nhiều, chẳng lẽ còn sợ không đoạt được?!"
"Aikeli, em không hiểu tình huống hiện tại." Johan muốn giải thích cho cậu ta nghe "Nếu chúng ta chủ động khơi mào chiến tranh giữa các quốc gia thuộc Liên Bang, sẽ trở thành kẻ thù chung của Liên Bang, cho dù cơ giáp của chúng ta lợi hại, nếu đối địch với toàn bộ Liên Bang căn bản là chúng ta một chút phần thắng cũng không có."
"Vậy mượn sức các quốc gia khác, để bọn họ đối phó Wilkosa với chúng ta, cùng lắm thì sau khi thành công chia một ít lợi ích cho bọn họ!" Aikeli nói "Hiện tại Wilkosa đã bắt đầu khai thác kim loại hiếm, hơn nữa còn chiếm lĩnh toàn bộ Kim Minh Tinh Quần, các quốc gia khác chẳng lẽ không đỏ mắt? Không muốn có một phần sao? Chỉ cần có lợi ích, khẳng định sẽ có người nguyện ý ủng hộ chúng ta!"
"Chuyện này không đơn giản như em nghĩ đâu, chúng ta có thể đi mượn sức các quốc gia khác, thì Wilkosa cũng có thể. Hơn nữa bọn họ đã khai thác ra kim loại hiếm, có thể trực tiếp chia lợi ích cho các quốc gia khác, mà thứ chúng ta có thể cho là có khả năng sẽ thực hiện lời hứa mà thôi, chỉ cần là người thông minh sẽ lựa chọn ủng hộ bọn họ." Johan tiếp tục phân tích.
"Anh luôn lo trước lo sau sợ tay sợ chân như vậy, thì có thể làm được chuyện lớn gì?" Aikeli nổi giận với Johan "Em không hiểu những chuyện giữa các quốc gia, nhưng em dùng thứ mà em hiểu giúp các anh chế tạo ra cơ giáp tốt nhất vũ trụ, trình độ máy móc còn dẫn dầu so với bất kỳ quốc gia nào. Vậy mà anh còn sợ cái người tên Dunan Fry kia, là chính bản thân anh vô dụng còn biện minh!"
"Aikeli!" Johan không thể tin nổi mà nhìn đứa em trai mà mình cưng chiều như bảo bối "Sao em có thể nói chuyện với anh như vậy?!"
"Chẳng lẽ không phải sao?! Nếu không phải vô dụng, vậy anh đi đoạt Kim Minh Tinh Quần lại đi!" Aikeli nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi, hoàn toàn mặc kệ Johan sắc mặt khó coi.
Johan ngã ngồi xuống sô pha ghế, một tay đỡ đầu, một tay che lại ngực của mình, gã vì tình huống hiện tại mà đau đầu, lại bị lời nói của Aikeli chọc cho tức ngực. Gã thật sự không ngờ, đứa em trai mà gã thương yêu, không giúp gã nghĩ ra đối sách thì thôi, những việc này cậu không hiểu gã cũng không trách cậu ta, vậy mà cậu ta lại nói ra những lời làm gã tổn thương như vậy, thật khiến cho trái tim của gã lạnh lẽo.
Tony về đến nhà, mới vừa mở cửa phòng ngủ liền nghênh diện một bình hoa bay tới. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, cho nên cho dù không có phòng bị, nhìn thấy bình hoa bay qua tới, anh ta vẫn nhanh chóng né tránh. Chỉ là tốc độ của anh ta không nhanh bằng tốc độ bay của bình hoa, vẫn bị đập trúng bả vai, đau đớn khiến anh ta cho rằng cánh tay mình đứt rồi.
"Anh đi đâu?!" Aikeli tức giận chất vấn anh ta "Tại sao hôm nay bây giờ mới về?!"
Aikeli vốn cho rằng chuyện kim loại hiếm cũng đủ tức điên rồi, sau khi cậu ta đến nhà của Tony lại phát hiện anh ta không về nhà đúng giờ, tức giận gần như muốn mất đi lý trí.
Tony xoa bả vai, xụ mặt nói "Hôm nay họp hơi lâu......."
"Họp?!" Aikeli trừng mắt nói "Anh cho rằng tôi không biết sao? Các người chỉ họp có một tiếng thôi, nhưng anh lại về nhà muộn hai tiếng, nói đi! Ngoại trừ thời gian đi đường, một tiếng còn dư kia anh làm gì?!"
"Bây giờ chẳng lẽ một chút tự do tôi cũng không có?! Tôi đi gặp bạn bè của mình không được sao?!" Tony rốt cuộc chịu không nổi nữa, lớn tiếng nói "Chúng ta chỉ đính hôn mà thôi, cậu lại quản lý tôi chặt như vậy! Còn phái người theo dõi tôi! Mỗi ngày cậu đều thẩm vấn tôi giống như phạm nhân, sao tôi còn dám kết hôn với cậu?"
"Anh dám không kết hôn với tôi?!" Aikeli vốn có một khuôn mặt không tệ, nhưng bởi vì cơ bắp trên mặt vặn vẹo mà có chút khó coi "Anh đừng quên, ba anh có thể lên làm tả tướng, anh trẻ tuổi như vậy lại có thể ngồi lên vị trí phó bộ trưởng bộ tài chính, tất cả đều nhờ tôi và anh hai của tôi! Nếu anh dám không kết hôn với tôi, tôi sẽ khiến cho gia đình của anh có kết cục giống như gia đình của Shean, không tin thì anh cứ thử xem!"
Tony bị uy hiếp, trong lòng rất tức giận, nhưng lại không dám thật sự xé rách mặt với cậu ta, chỉ có thể nói "Trước đây cậu không phải thế này, chẳng lẽ những ôn nhu săn sóc đó của cậu đều là giả vờ sao?"
Tony nói xong liền xoay người đi đến phòng bên cạnh, lưu lại một mình Aikeli ở trong phòng ngủ chính.
Tony nằm trên sô pha đặt tay lên trán, anh ta thật sự hối hận vì lúc trước mình không thấy rõ bộ mặt thật của Aikeli, bọn họ còn chưa kết hôn mà anh ta đã không được tự do rồi, anh ta không dám tưởng tượng nếu anh ta thật sự kết hôn với Aikeli, thì sẽ còn đau khổ đến dường nào.
Nghĩ đến gương mặt vặn vẹo kia của Aikeli, anh ta liền nhịn không được cảm thấy chán ghét. Lại nghĩ tới Shean đã chết, gương mặt tinh xảo, ôn nhu mỉm cười......, nếu anh ta không cứu Aikeli thì tốt rồi, như vậy gia đình của Shean cũng sẽ không chết hết, hiện tại khẳng định anh ta đã cùng Shean sống những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ. Đáng tiếc, tất cả đều không thể quay lại như trước đây, trên thế giới này cũng không còn người nào tên Shean nữa.
Tony lại nhớ