Dịch giả: Đường Huyền TrangPhương Khải cẩn thần từng li từng tí né tránh Hunter truy sát, tốc độ nó rất nhanh, tấn công cũng rát gọn gàng linh hoạt!
Đấy chính là điều mà nó tổng kết ra từ nhiều năm vồ mồi tạo thành, đơn giản, mau lẹ lại hiệu quả!
Nhưng bây giờ Phương Khải đã quá quen thuộc phương thức vồ mồi của nó.
Nó lao nhanh về phía trước, ý định dùng cặp móng vuốt khỏe mạnh ôm chặt lấy Phương Khải! Nếu như bị đôi càng lực lưỡng kia ôm lấy, chắc chắn Phương Khải không có cách nào thoát ra được, lúc đó cái cổ của Phương Khải sẽ bị nó cắn đứt!
Nhưng dưới vô số lần chém giết sinh tử, Phương Khải đã nhớ kỹ tất cả chiêu thức của Hunter! Không chỉ nhớ kỹ, mà còn có thể biết được biểu hiện sẽ ra chiêu nào của nó.
Tốc độ Hunter mặc dù nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ phản ứng cực hạn của con người, cộng với việc Phương Khải đã sớm dự đoán, hắn linh hoạt tránh đi song trảo của Hunter!
Qua phòng rộng rãi bên cạnh, khiến cho Phương Khải có đủ không gian để tránh những đòn chính diện của Hungter.
Chiến đấu theo phương thức chạy vòng quanh, đối với hình thể to lớn như của Hunter tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt.
Thừa dịp nó theo quán tính lúc ôm trượt, Phương Khải lập tức ôm chặt cổ con quái thú này, giống như đã được tập luyện vô số lần, dao găm đâm chính xác vào đỉnh đầu nó!
Phốc phốc!
Một dòng máu tươi xen lấn óc từ đó phun ra!
Sau khi bị đau, Hunter điên cuồng giãy dụa, với lực lượng khổng lồ, nó hất văng Phương Khải ra ngoài!
Oanh!
Thân thể Phương Khải đập vào tường, trọng kích khiến cho vách tường phía sau Phương Khải hiện lên vết nứt!
Lực lượng mạnh như vậy, làm cho tâm lý những người đang xem cũng trầm xuống! Loại lực lượng này đã vượt qua con người nhiều lắm!
Mới chỉ hất văng ra đã mạnh như vậy, nếu tấn công bình thường thì sẽ có kết quả như nào?
Đáp án không cần phải nghĩ, chết chắc không cần nghi ngờ!
Dính trọng kích như vậy khiến cho đầu óc Phương Khải trở lên choáng váng, hoa mắt, thậm chí toàn bổ thân thể cũng bắt đầu mất cảm giác!
Mà Hunter lại lần nữa đi tới!
Nó từng bước từng bước đi đến trước mặt Phương Khải, giơ cao móng vuốt, ngay sau đó mạnh mẽ vung xuống!
- Xong!
Những người đứng sau Phương Khải như chìm xuống đáy vực, quái vật này quá mạnh! Hai nơi yếu hại đều bị đâm vào thế mà còn chưa chết?
Bọn hắn cảm thấy Phương Khải có mạnh hơn nữa thì lần này cũng xong!
Ngay sau đó, một chuyện mà bọn hắn không tin được phát sinh!
Chỉ thấy Phương Khải bỗng nhiên bộc phát, tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, né được một kích trí mạng này! Cùng lúc đó, một thanh dao găm đen nhánh, chẳng biết đã cắm vào cổ con quái vật lúc nào!
Vị trí vách tường Phương Khải lúc trước, dưới một trảo của Hunter, ầm ầm sụp đổ!
Đôi mắt Hunter giờ đây đã đục ngầu, nhẹ nhàng ngã xuống!
- Chết... Chết rồi?
Sau lưng Phương Khải, từng âm thanh hit thở truyền đến, mọi người nhìn màn hình mà có chút không tin.
Quái vật khủng bố như thế, vậy mà ăn 3 dao vào chỗ yếu, một chút thực lực cũng không phát huy được, trược tiếp bị chọc chết!
Ba dao mất mạng! Gần như vô thương!
Làm sao có thể?!
Phải biết rằng, ở trong trò chơi không thể sử dụng võ khí! Bởi vậy muốn giết những quái vật này chỉ có thể dựa vào kỹ xảo chiến đấu của bản thân.
Mỗi một dao giống như đã trải qua tính toán tuyệt diệu, bản thân vô cùng nhỏ yếu lại có thể dựa vào một vài chiêu thức đơn giản giết chết cường địch! Thậm chĩ võ kỹ cũng không sử dụng!
Quả thât không thể tưởng tượng nổi!
Hóa ra chiến đấu còn có thể như này!
Đúng là một trấn chiến tràn đầy sảng khoái! Khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào!
Nếu như lúc trước mấy người cảm thấy Tống Thanh Phong nghiên cứu ra nhược điểm, lại giết mười mấy con zombie, đấy chính là thiên tài, thì bây giờ trong mắt mấy người, Phương Khải giống như là Thần!
Phương Khải dùng dao găm đến đối phó Hunter, thật ra là có tính toán của hắn!
Dao găm, trong trò chơi có tên là "Tiểu đao sinh tồn", cũng có người gọi là tiểu đao.
Làm đại diện cho vũ khí cận chiến trong tác phẩm sinh hóa, địa vị của dao găm là không thể dao động.
Phạm vi công kích cùng sát thương yếu, cho nên rất nhiều người không coi nó là vũ khí chủ lực. Nó chỉ được sử dụng khi hết đạn, bản thân lại lâm vào hoàn cảnh ác liệt, kiểu như là tượng trưng cho ý chí kiên định cuối cùng dùng để phản kháng.
Nhưng dao găm có được ưu thế mà vũ khí khác không sánh được: Đó là không hạn chế số lần sử dụng, đơn giản nhanh gọn, không khiến cho địch nhân chú ý.
Đồng thời dao găm gây lên sát thương đối với Hunter và chó zombie cũng rất cao. Nếu dùng Shotgun thì phải bắn tầm 4 phát Hunter mới chết, mà dùng dao găm cũng chỉ tầm 5,6 dao. Nói cách khác, sát thương của dao găm đối với Hunter gần bằng Shotgun.
Giống như diên viên Lý Ngang đã từng nói: "Ở một số tình huống, đao còn đáng tin cậy hơn súng."
Vốn Chris sử dụng dao găm vô cùng giỏi, có thể lúc đầu Phương Khải sử dụng không thuần thục, nhưng vì đã sớm nghĩ đến việc vượt ải này, hắn đã sớm bắt đầu luyện tập dao găm!
Ba đao ảo diệu đến đỉnh cao này, ngưng tụ vô số lần Phương Khải chém giết với Hunter mà đúc kết ra kinh nghiệm, đồng thời còn có một chút may mắn.
- Hóa ra là về sau lại có quái vật cường đại như vậy?
Từ Tử Hinh kinh ngạc nhìn Phương Khải.
- Không sử dụng võ khí mà có thể đơn đấu với quái vật này, làm sao hắn lại làm được!
Nàng còn tưởng rằng, chủ quán chỉ là người bình thường, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể mở một tiệm như này, chủ quán làm sao có thể bình thường!
- Này... Chủ quán, quái vật này là gì?
Tống Thanh Phòng kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, hỏi tỉnh bơ:
- Là thống lĩnh những Zombie này? Những sự kiên ăn thịt người kia là nó tạo ra?
- Thống lĩnh?
Phương Khải nhếch miệng, hắn vừa đi qua một chỗ rẽ, lại xuất hiện thêm
một con Hunter nữa!
- Ta xxx!
Mấy người lập tức ngẩn ra!
Tình huống gì thế này? Lại một con thống lĩnh nữa? Chẳng lẽ thủ lĩnh trong tòa Arklay là một đôi huynh đệ?
Có kinh nghiệm từ lần trước, lòng tin của Phương Khải tăng lên không ít.
Lần này Phương Khải tốn thời gian lâu hơn lần trước một chút, những vẫn an toàn, chỉ mất một khoản thời gian, con Hunter thứ 2 đã được giải quết!
Mấy người nhìn thấy sự uy hiếp của Hunter đối với Phương Khải cũng không lớn như tưởng tượng, thở dài một hơi.
Xem ra đây là quái vật mạnh nhất bên trong tòa Arklay này rồi.
Chắc là không còn quái vật đi ra nữa rồi?
Ngay khi bọn hắn nghĩ như vậy, bọn hắn nhìn thấy Phương Khải đi qua một cái thông đạo, lại một con Hunter xuất hiện.
!!!
???
Lại một con nữa?
Đây là thế nào?
Mà bọn hắn lại phát hiện, theo việc Phương Khải tiếp tục đi tới, phía trước không phải là một gian phòng, mà là hành lang bằng đá, rõ ràng Phương Khải đã không còn ở trong Arklay.
Hay là nơi này đã tiếp cận sào huyệt của quái vật?
Một kết quá khó tin hiện lên trong đầu bọn hắn, chẳng lẽ loại quái vật kinh khủng này chỉ là...
Lời nói tiếp theo của Phương Khải, chứng minh suy đoán trong lòng bọn họ:
- Hunter, quái nhỏ của màn cuối.
- Nhỏ... Quái nhỏ? Ngươi nói đây chỉ là bọn lâu la?
Mặc dù từ "Quái nhỏ" không thuộc về thời đại này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn hắn lý giải ý nghĩa.
Nghe ngữ khí bình tĩnh của Phương Khải, dường như quái vật này đúng là quái nhỏ!
Thế nhưng, đây thật sự là quái nhỏ? Quái nhỏ màn cuối mà mạnh như vậy?
- Không phải... Chủ quán, ý của ngươi là, sâu trong tòa Arklay đều là quái vật như này?
Đối với kết quả như này Tống Thanh Phong khó mà có thể tiếp nhận, nếu như đây là quái nhỏ, vậy zombie mà bọn hắn đánh chẳng qua là bất nhập lưu.
Khó trách, chủ quán cũng lười hỏi đến tiến trình của bọn hắn, với chút nghiên cứu nông cạn của bọn hắn, trong mắt của người ta là chưa đủ nhìn.
Mấy người cảm thấy mặt mình hơi nóng đỏ.
Chẳng qua...
Có phải mình cũng nên học hỏi kinh nghiệm đối phó Hunter của chủ quán? Đến lúc đó mình có thể lấy dao giết Hunter?
Mấy người nghĩ đến đây, lập tức mở trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Chủ quán, nếu vậy mà nói, chẳng phải sẽ gặp được 2 con quái vật này xuất hiện cùng lúc?
Lâm Thiệu hỏi một câu mà vì nó những người ở đây cảm thấy tuyệt vọng.
-... Gặp được 2 con?
Chỉ thấy Phương Khải lấy từ hành trang ra một khẩu súng lục côn xuay màu bạc, mấy người nhìn khẩu súng này so với súng lục bình thường khác lớn hơn 1 vòng, lòng súng cũng dài hơn không ít.
Thân súng lạnh lẽo, lộ ra sự bất phàm không cần che giấu của nó.
- Magnum của ta không cần giảng đạo lý với người khác!
Phương Khải nhếch miệng lên cười, ngay khi Hunter nhào đến, bóp cò!
Một tiếng súng lớn vang lên!
Oanh!
Hunter đang nhào đến lập tức bị một súng bắn bay ra ngoài, trên thân xuất hiện một cái lỗ máu cực lớn!
Nhìn thôi cũng giật mình!
Không đợi Hunter bò dậy, Phương Khải lại bắn thêm một súng!
Lúc này Hunter nằm im trên mặt đất, chết hoàn toàn!
- Súng này...?!
Có thế đánh cho Hunter không lực hoàn thủ, mấy người nhìn khẩu súng có kiểu dáng kì lạ trong tay Phương Khải, xanh hết cả mắt.
Nếu như không phải cách cái màn hình, bọn hắn bây giờ liền cướp khẩu súng uy lực vô cùng lớn này rồi!
- Chủ quán, súng này là súng gì?
- Magnum.
Phải! Đấy chính là Magnum nổi danh nhất trong Resident Evil! Đương nhiên, khi Phương Khải chơi bản cũ lúc nhỏ đều gọi nó là súng lục.
Thấy Phương Khải chỉ bắn hai súng lập tức cất vào ba lô.
Lầm Thiệu nghi hoặc hỏi.
- Chủ quán, tại sao lại cất súng đi.
Dù sao thì súng có uy lực lớn như thế, tại sao còn muốn dùng dao để mạo hiểm?
- Có thể là đạn rất hiếm.
Tống Thanh Phong nhíu mày, rõ ràng hắn cũng cùng cảnh ngộ.
Trên thực tế, khi trò chơi đến giai đoạn này, đạn bắt đầu có nguy cơ bị thiếu.
Tống Thanh Phong nói không sai, đạn của súng này cực kì quý, dùng một viên là thiếu một viên!
Bởi vậy không gặp phải nguy hiểm chính thức, hắn cũng không muốn lãng phí.