“Sặc…vậy phải làm sao bây giờ?!” Mặc dù nói trong Truyền Kỳ thường thấy cướp bóc đốt giết, ngay cả một con quái cũng muốn đoạt, một lời không hợp thì lập tức chém giết, nhưng mà tình huống bây giờ có hơi khác biệt, mặc dù không biết những người này làm gì, nhưng hình như đều là người bình thường tay không tấc sắt mà?
Về phần mình đang thao tác nhân vật làm gì, cũng có hơi không hiểu.
“Ông chủ, đây chính là trò chơi đóng vai nhân vật gì đó?” Nguyễn Ngưng đã từng nghe qua từ này trong miệng những người chơi tại thành Cửu Hoa. Trong Truyền Kỳ, lúc điều khiển nhân vật sẽ đại diện cho bản thân mình, mà nhân vật ở trong trò chơi do mình điều khiển là một chính mình khác có được nhân sinh hoàn chỉnh.
Nói cách khác, chính là trải nghiệm nhân sinh của người khác.
“Tại sao kỳ quái như thế?” Nàng còn nhớ trò chơi đóng vai nhân vật đều rất kinh điển, ví dụ như “Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện”, “Resident Evil”, bất quá cửa hàng bên này còn chưa cho ra mắt.
Một bên khác, sau khi Hề Trì chân nhân bắn chết con tin, rõ ràng nghe được đồng đội tự mắng tục hai câu, sau đó nhắc nhở nàng: “Kích hoạt thuốc nổ!”
Giống như dạy học trực quan, cửa sổ trò chơi xuất hiện nhắc nhở: “Mời sử dụng điện thoại kích hoạt thuốc nổ!”
Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lập tức thấy một dãy số điện thoại đặt tên “kích nổ”, lập tức gọi vào…
Thiết bị kích nổ đặt ngoài cửa kho chứa tiền của ngân hàng lập tức kích hoạt, lập tức mấy người đồng đội lao vào kho tiền lấy ra mười mấy vạn.
“???” Tại sao càng chơi lại càng cảm giác trò chơi này không hợp?
“Vận nhi…” Hề Trì chân nhân vừa chơi vừa mở ra giao lưu đối thoại, “Tại sao ta cảm thấy thế giới này còn kỳ quái hơn so với Harry Potter?”
“Thật sao?” Liễu Ngưng Vận bên cạnh ghìm súng trong tay đánh chết một tên cảnh vệ, vừa lên tiếng, “Ta cũng có cảm giác hình như bọn họ đang cướp đoạt, còn đánh chết mấy tên thủ vệ.”
Ngưng Bích đang xem phía sau nghĩ nghĩ, rồi nói: “Tiểu cô nương, không phải ngươi cũng đang đánh sao?”
(Trong convert ghi tên nhân vật theo phiên âm Hán Việt quá khó đọc nên mình đã tham khảo từ kịch bản game GTA 5. Theo đó Mike = Michael, Thôi Phật = Trevor Phillips, và một nhân vật nữa là Franklin Clinton. Nhưng bởi vì mình chưa từng chơi GTA 5 nên không biết biên như thế này có đúng theo nội dung truyện hay nội dung kịch bản không. Nếu bạn nào có thể sửa giúp xin cứ bình luận ở phía dưới, tại trang web truyenfull.vn. Xin cảm ơn)
“Không đánh thì ta phải chết!” Liễu Ngưng Vận điều khiển Michael trốn ở góc tường hét lớn, “Ây da, bọn hắn có rất nhiều người, trò chơi này xảy ra chuyện gì vậy?!”
Rõ ràng chỉ là màu trắng đen, quay lại ký ức chín năm trước. Nói cách khác, đây là ký ức của người nào đó trong số họ.
“Vũ khí thế giới Muggle này sao lại lợi hại như vậy?” Nguyễn Ngưng một bên tự nói, một bên đã giết ra ngoài, súng tiểu liên trong tay khè lửa ra bốn phía, cười như như điên một trận, “Hắc Hắc Hắc Hắc, vũ khí này chơi thật hay! Lão nương lập tức giết thẳng ra ngoài!”
“Cô nàng này còn muốn giết ra ngoài…?” Liễu Ngưng Vận cũng tranh thủ thời gian tăng thêm sức lực, rõ ràng đây chỉ là một hồi ức, là chuyện nàng có làm gì cũng không thay đổi được, dứt khoát làm theo chỉ thị là được rồi.
Mặc dù kĩ năng bắn súng hơi ngốc, nhưng cũng may có đồng đội ra sức, kịch bản vẫn đang chậm rãi tiếp diễn.
Rất rõ ràng, đây là một vụ cướp ngân hàng, nhân vật mà mọi người đang sắm vai chính là cướp trong đó, bất quá kế hoạch của bọn họ không thành công do có người mật báo, cảnh sát lao tới rất nhiều.
Sau khi vụ cướp kết thúc, người chết, người bị thương, người ở đây nhìn thấy vậy thì cũng đã đoán được người mật báo là ai.
Đây chính là toàn bộ hồi ức.
Trong phần GTA 5 offline, cơ hồ tương đương một bô phim Mỹ có thể điều khiển tự chủ. 9 năm qua đi, Michael đã dựa vào lần mật báo này đạt được chỗ tốt rất lớn, còn Trevor Phillips lúc đó cưỡng ép con tin chạy ra ngoài, sau đó mọi chuyện sẽ ra sao thì làm cho người ta cực kỳ mong đợi.
Còn lúc này, người chơi có thể nhận được 2 lựa chọn, 1 là tiếp tục hình thức offline, còn lựa chọn khác là kích hoạt hình thức online, tiến hành nối mạng chơi với những người chơi khác.
Hề Trì chân nhân lần đầu tiên được chơi trò chơi có bối cảnh như thế này, trời chiều đỏ, kĩ năng bắn súng tạm thời không đề cập tới, ngược lại trong đầu góp nhặt quá nhiều nghi vấn.
(Vãi cha tác giả, không đề cập tới thì nhắc tới làm gì cho tui biên thêm 1 đoạn nữa chứ)
Kiến thức về bắn súng, các loại phương tiện thế giới quan, đương nhiên ông chủ Phương phải giải thích từng
thứ.
“Ý của ngươi là: mục đích của trò chơi đóng vai nhân vật này là lấy thị giác của mình, đi trải nghiệm nhân sinh của người khác?” Hề Trì chân nhân kinh ngạc, “Cùng loại với luân hồi chuyển thế, luyện tâm hồng trần?”
“Luân hồi chuyển thế, luyện tâm hồng trần cần phải trải qua thai nghén trong mộng cùng các loại khổ ách trần thế.” Ánh mắt Ngưng Bích sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình, “Nhưng trong trò chơi này, lúc muốn rời khỏi thì rời khỏi, vả lại…ông chủ nói món đồ khoa học kĩ thuật kia…? Đại Tấn quốc bên kia đã nghiên cứu ra rồi sao?”
“Ông chủ, trong trò chơi này thật sự muốn làm gì thì làm?” Hắc Ma vốn đang định chơi Truyền Kỳ cũng phải nhìn lại.
“…” Liễu Ngưng Vận hung ác trừng Phương Khải một cái, trong Truyền Kỳ mặc dù thường xuyên giết người đoạt bảo, nhưng chung quy phương hướng cùng giá trị quan vẫn không có vấn đề.
Nhưng trong trò chơi này…tại sao lại có cảm giác từng người đều giống kẻ ác ôn cùng hung cực ác?
“Chẳng lẽ chúng ta phải trải nghiệm nhân sinh của người này?” Liễu Ngưng Vận cực kỳ bất mãn. Thân là Nam Hoa thiên nữ, sao có thể làm những việc này chứ?
Vả lại cảm giác giống như vừa tham gia một trận cướp bóc?
Đúng lúc này, bỗng nghe Nguyễn Ngưng kinh hô 1 tiếng: “Hiện tại sao lại biến thành chính mình? Hơn nữa còn có thể điều chỉnh thành hình dạng của ta? Đây không phải trò chơi đóng vai nhân vật sao?
Phương Khải giải thích: “Hiện tại ngươi có thể lựa chọn hình thức online hoặc offline, nội dung hình thức offline thì vừa rồi ngươi đã thấy, còn hình thức online thì lấy thân phận của chính ngươi tiến vào thế giới này, về sau muốn làm cái gì thì do ngươi quyết định.”
“Ừm…?” Thần sắc Liễu Ngưng Vận lúc trước còn tràn đầy ghét bỏ thì nay lập tức thay đổi, “Vậy thì được!”
Mà lúc này, hình tượng Nguyễn Ngưng mới vừa tiến vào trò chơi.
Trong màn hình, hình ảnh chuyển dần từ trên cao xuống. Trước mắt là một tòa thành thị vô cùng to lớn, dường như còn to hơn bất luận tòa thành nào mà các nàng từng thấy, phảng phất như không nhìn thấy điểm cuối. Một tòa nhà cao phảng phất chọc thẳng vào mây. Trong ánh ráng chiều, có máy bay trực thăng bay trên bầu trời thành phố, đường cái vô cùng rộng lớn, nhiều loại xe lao đi vùn vụt một cách ngay ngắn trật tự. Từng hàng biệt thự cạnh biển, hàng dừa trồng sát biển, phương xa chính là biển cả xanh thẳm. So với điền viên sơn dã thì lại là một loại phong quang xa xỉ khác.
Thực tế, lúc trước trong Harry Potter cũng đã từng thấy qua một góc băng sơn của thế giới hiện đại, nhưng thành phố này, so với thế giới trong Harry Potter thì càng thêm ngăn nắp, sạch sẽ, cũng càng tiên tiến và hiện đại hóa hơn.
Nếu như nói lúc trước khi xem Harry Potter, mọi người nhìn phàm nhân vô năng sinh hoạt dưới bầu trời như thế này chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Nhưng hiện tại mọi người nhìn thấy chính là những phàm nhân không có thiên phú, trong Harry Potter là những Muggle bị khinh bỉ, lại sáng tạo được văn minh vĩ đại!
Các loại xe sang trọng, lộng lẫy, tinh mĩ cùng hình dáng kim loại tràn đầy vẻ hiện đại. Những người giàu lại lấy các loại hoạt động như chơi golf, tennis để giải trí. Trên bầu trời, máy bay to lớn trắng như tuyết, bay vụt qua như tên bắn, thông qua cửa sổ trên phi cơ, thậm chí có thể nhìn thấy người ngồi ngay ngắn trật tự, muôn hình muôn vẻ.
Khi toàn bộ thế giới hiện lên như một bức tranh to lớn, một cỗ rung động khó hiểu từ trong nội tâm mọi người sinh ra.
Đây là thế giới do phàm nhân trong mắt mọi người sáng tạo ra.
Pháp chu? Người ta có máy bay rồi.
Thú xa? Người ta có ô tô rồi.
Lại càng không cần nhắc tới các loại vũ khí tinh kỳ cổ quái.
Cho dù chỉ là phàm nhân, mọi người cũng có cảm giác chấn động thật sâu phát ra từ nội tâm đối với một nền văn minh không hề thấp hơn nền văn minh của mình.