Dịch giả: Đường Huyền TrangCử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.
(D/g: Đây là câu trong bài thơ "Một mình uống rượu dưới trăng" của Lý Bạch, tạm dịch là: Nâng chén mời trăng sáng, cùng với bóng nữa là thành ba người)
Một mình uống rượu dưới trăng, đây đúng là một việc tao nhã, Cơ Vô Ưu mặc một bộ kim y ngồi trong đình viện, hướng về ánh trăng trên trời, tự rót cho mình một chén rượu, rượu màu hổ phách, được ánh trăng chiếu đến, tỏa sáng rực rỡ.
Hắn bưng chén rượu lên, tinh tế thưởng thức, hắn thân là người trong Hoàng tộc cho nên cử chỉ rất ung dung thanh nhã, cho dù bốn phía không có ai, cũng thay đổi, dường như nó là một thói quen đã khắc vào xương tủy.
Đúc lúc này, trong đình viện hắn đang ngồi, xuất hiện một bóng người, như là u linh, quỳ xuống sau bàn rượu trước mặt hắn.
- Có tin tức gì sao?
Cơ Vô Ưu lạnh nhạt hỏi.
Bóng đen kia xích lại gần, thì thầm vài câu vào tai hắn.
- Nạp Lan Hồng Vũ? Ngươi nói, mỗi ngày hắn đều đi đến tiểu điếm kia một chuyến?
Cơ Vô Ưu đặt chén rượu xuống, cảm thấy khó có thể tin nổi:
- Đầu tiên là Nạp Lan Minh Tuyết, sau đó là Nạp Lan Kiệt, bây giờ ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng...
Sắc mặt của hắn mang theo một tia ngưng trọng:
- Từ trước đến nay Nạp Lan Hồng Vũ vẫn luôn mặc kệ sự tình của hậu bối, thế mà bây giờ lại đem hai người tập hợp lại một chỗ, hay là lão đầu tử này phát hiện ra cái gì?
- Thế lực của Nạp Lan gia, là một sự trợ giúp lớn đối với chúng ta, ở Giang Nam, ta âm thầm trợ giúp Nạp Lan Kiệt đạt vị trí người kế thừa, cũng là tình thế bắt buộc... Tuyệt đối không thể xảy ra rủi ro!
- Như vậy cửa tiệm kia thì sao? Tra rõ chưa?
Cơ Vô Ưu lại hỏi.
- Tạm thời chưa tra ra.
Bóng đen kia nói.
- Lai lịch tiệm này rất bí ẩn, không biết thế lực nào đứng đằng sau, nghe nói ngay cả Nạp Lan gia cũng không điều tra ra được.
Cơ Vô Ưu hơi nhắm mắt lại, trong mắt lộ ra từng từng tia lạnh lẽo:
- Rốt cuộc tiệm này có lai lịch gì? Tại sao lại có thể tập chung Nạp Lan Hồng Vũ, Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan Minh Tuyết lại cùng một chỗ? Nó muốn làm gì?
-------------
So với những việc vặt khác, chuyện đáng chú ý nhất ngày hôm này chính là việc An Thành mua phù văn.
Lương Thạch là một người chơi Resident Evil già dặn kinh nghiệm, cho dù đã sớm qua cửa, nhưng vẫn ngâm mình trong thế giới sinh hóa ấy, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn cầm một thanh tiểu đao qua cửa.
Dùng tiểu đao để qua cửa, có thể nói là khảo nghiệm tính kiên nhẫn cực lớn của người chơi, bình thường bọn hắn vẫn thảo luận về những kỹ xảo chiến đấu trong đó, nhưng hôm nay lại khác.
- Nghe nói bọn Tống Thanh Phong chơi Diablo, đánh ra một viên phù văn gì đó, xong rồi có người mua với giá 5 Linh Tinh?
Khuôn mặt Hắc Đại tràn đầy vẻ khó tin, hỏi:
- Lúc ấy ta không ở đấy, có phải thật không vậy?
- Chính xác 100%.
Lương Thạch nói:
- Lúc ấy ta ở ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy An Thành thanh toán 5 viên Linh Tinh.
- Không phải chứ?
Bây giờ Vân sơn tửu quán, dường như đã biến thành căn cứ thảo luận trò chơi, khách quen đến đây, hơn nửa là khách quen của quán nét Khởi Nguyên.
- Nếu đúng là như vậy, thì giá Diablo đắt hơn cũng không phải không có đạo lý!
Một người tặc lưỡi nói.
Kích hoạt Diablo phần thứ nhất tốn 8 viên Linh Tinh, rõ ràng đắt hơn Resident Evil, nhưng bây giờ, không thể không nói, nhiều người đã có cái nhìn mới về vấn đề này.
- Nếu như chúng ta cũng chơi, đánh được mấy viên, chẳng phải có thể kiếm được chút ít?
Lương Thạch lắc đầu nói:
- Nào có vận khí tốt như vậy? Huống chi phải gặp tài chủ như An Thành mới được, nếu không ngươi đánh ra, muốn bán, nhưng ai mua?
- Nhưng tóm lại là, đồ vật trong trò chơi mà cũng có người mua, thật đúng là kỳ lạ!
Hắc Đại cười hắc hắc.
- Đồ vật trong trò chơi bán 5 viên Linh Tinh?
Vốn lúc đầu chỉ có bàn Lương Thạch bàn tán về vấn đề này, nhưng một vài bàn nghe được chuyện này cũng hóng tới:
- Thứ gì mà đắt vậy?
Trên thực tế, không chỉ Vân Sơn tửu quán, Lăng Vân học phủ, Thanh Phong Minh Nguyệt các, chuyện mới lạ như thế, cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
- Thiếu thành chủ bỏ ra 5 viên Linh Tinh để mua một kiện trò chơi ảo trong cái gì kêu là Diablo?
- Thành chủ đại nhân cũng đứng ở chỗ đấy, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn muốn bỏ ra 20 viên Linh Tinh để mua lại?
- Làm sao có thể? Thứ gì?
Một kiện vật phẩm ảo như thế mà cũng bán được 5 Linh Tinh?
Tất cả mọi người khi nghe được tin tức này, đều có biểu hiện là không thể tin nổi!
Mà kẻ đầu têu ra việc này, An Thành, lúc này đang tổ chức yến hội ở lầu ba của Thanh Phong Minh Nguyệt Các.
Mời tổng cộng có năm người, tất cả đều là con em quyền quý trong thành Cửu Hoa hoặc phụ cận.
Nâng ly cạn chén, một công tử mặc áo bào đỏ đeo đai lưng ngọc, nói:
- Nghe nói hôm nay An thiếu thành chủ vì một cái đồ chơi, hào phóng ném ra Linh Tinh, bây giờ lại chiêu đãi chúng ta ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các, không biết có chuyện gì tốt hay không?
- Đồ chơi?
An Thành cười ha ha một tiếng:
- Đã như vậy, coi như An mỗ hẹn chư vị bằng hữu đến đấy chơi thỏa thích!
- Ồ?
Tên công tử áo đỏ kia nói:
- Hôm nay An thiếu thành chủ lại có nhã hứng như thế?
Quả thật hôm nay tâm tình An Thành không tệ, đạt được trang bị mà cha hắn cũng muốn mua lại, ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng đỏ mắt không thôi!
Đáng tiếc đội ngũ của Nạp Lan Hồng Vũ đang còn cần một tên Pháp Sư cường lực như hắn, cho nên pháp trượng không có khả năng để cho An Hổ Uy mua đi.
Cho nên mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, An Thành liên cảm thấy lần này rất đáng giá!
- Cũng không có chuyện gì.
An Thành cười nói:
- Mấy vị cũng là hảo hữu của ta với đám Bộ Xa, Âu Dương Thừa, thường ngày mấy vị có gì tốt cũng kêu chúng ta đến, bởi vậy bây giờ chúng ta phát hiện một nơi rất hay, cho nên An mỗ cũng không quên mấy vị.
Công tử áo đỏ cười nói:
- An thiếu khách khí quá, không biết phát hiện chỗ nào hay vậy?
An Thành lập tức nói về quán nét của Phương Khải.
- Thế mà còn có đồ chơi hay như vậy?
Hai mắt công tủ áo đỏ tỏa sáng, lấy thân phận Hứa Hồng Trần hắn, kiến thức tuyệt đối không kém, nhưng mà theo miêu tả của An Thành, thì cái trò chơi này lại chưa từng nghe nói đến.
Không chỉ Hứa Hồng Trần, mà mấy người khác cũng đứng lên:
- Ánh mắt của An thiếu, tất nhiên là chúng ta tin tưởng, địa phương hay như thế, An thiếu định khi nào mang bọn ta đi?
-----------
Nhóm người chơi đầu tiên, đã hết thời gian một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng nhân khí của quán nét cũng không vì vậy mà giảm bớt.
Đặc biệt là phía sau chỗ Phương Khải ngồi.
Mặc dù Phương Khải đã ngồi ở một nơi hẻo lánh nhất quán, nhưng bây giờ chỗ đấy lại là khu vực náo nhiệt nhất.
Thí dụ như Bạch Lãng, khi hắn đứng sau lưng An Thành xem con Pháp Sư cầm pháp trượng phù văn ngữ điệu, mỗi lần bạo tạc phải nói là cực kỳ thoải mái!
Nạp Lan Hồng Vũ là đồng đội của An Thành, càng đừng nói là dễ chịu bao nhiêu, khi hắn đứng chống một đám quái, An Thành ở phía sau nổi một mồi lửa là chết cả đám! Thực sự giết quái quá nhanh!
Chẳng qua bây giờ bọn An Thành đã xuống máy, nhưng bọn hắn còn chưa xem nghiện!
Bỗng nhiên có người nhớ tới, lão bản có một thân trang bị phù văn ngữ điệu, thì sẽ chơi như thế nào?
- Hay là, chúng ta ra xem lão bản chơi?
Lời này vừa nói ra, lập tức mấy người liền vây quanh sau lưng Phương Khải.
Không chỉ Bạch Lãng mà ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng xông tới, hắn nhìn thấy Phương Khải quay lại nhìn với ánh mắt không hiểu, sốt ruột nói:
- Nhìn chúng ta làm gì? Tranh thủ mà chơi trò chơi đi!