Vũ Trường Không nói xong đưa Hồn Đạo Loa cho Đường Vũ Lân sau đó biến mất tại chỗ, Hồn Đạo Loa phát lại lời nói của Vũ Trường Không thêm 3 lần nữa mới được tắt.
Đường Long ánh mắt đảo quanh, chung quanh đứng các Hồn Sư đi ra từ Nhật Nguyệt Hoàng Gia Học Viện, có các nhân viên của khu vực lân cận và vô số người đi đường.
Bên trong đại lâu của Nhật Nguyệt Hoàng Gia Học Viện bước ra một trung niên, nhìn Hồn Đạo Loa trong tay Đường Vũ Lân, sắc mặt của hắn đã kinh biến đến mức âm trầm dị thường.
- Sử Lai Khắc Học Viện?(Trung niên)
- Đúng vậy.
Ngoại Viện năm nhất tới để khiêu chiến.(Đường Vũ Lân)
- Muốn khiêu chiến đúng không? Đi theo ta.(Trung niên)
Người trung niên cũng không nói lời nào, cứ như vậy đi ở phía trước, mang theo 6 người Đường Vũ Lân tiếp tục tiến về phía trước.
Thời điểm đi ngang qua trước tiền sảnh, có hai tên nhân viên phụ trách tiếp đón đứng sẵn ở đó, cung kính hướng về hắn hành lễ.
Bên trong đại sảnh lúc này có không ít người, tuổi tác bất nhất, rất nhiều người có trang phục giống nhau đều là đồng phục học sinh màu trắng, hiển nhiên là các học viên của Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư Học Viện.
Ánh mắt bọn họ nhìn nhóm Đường Vũ Lân có hiếu kỳ nhưng nhiều hơn là bài xích cùng ác ý.
- Tới cửa khiêu chiến đúng không?(Trung niên)
- Luận bàn tranh tài.(Đường Vũ Lân)
- Có thể.
Chờ một chút chúng ta sẽ cho các ngươi một không gian, cho các ngươi lựa chọn đối thủ.
Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư Học Viện chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi tuổi tác của các ngươi, báo tuổi đi!(Trung niên)
- Bình quân 14t.(Đường Vũ Lân)
- Rất tốt, chúng ta sẽ phái ra các học viên tuổi tác không tới 15 tuổi.
Tuổi tác cơ bản cùng các ngươi tương đương nhưng có hai việc ta phải sớm thông báo cho các ngươi.(Trung niên)
- Thứ nhất, cuộc tranh tài này, toàn bộ học viện chúng ta sẽ đồng thời quan sát.
- Thứ hai, cuộc tranh tài này sẽ được chiếu trực tiếp trên toàn bộ sóng truyền hình, màn ảnh lớn ở toàn bộ thành Minh Đô.(Trung niên)
Đường Vũ Lân không có đáp ứng mà nhìn sang Đường Long, mấy việc quan trọng thì Đường Vũ Lân thường giao cho Đường Long quyết định, trung niên ánh mắt đảo sang Đường Long.
- Tốt, ta đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, nếu học viên các ngươi thua dẫn tới bị mất mặt đừng có tìm chúng ta tính sổ đấy.
Ta sợ các ngươi sẽ phải chịu hành duy đả kích.
- Có chơi có chịu.(Trung niên)
Một lát sau, trung niên trở lại dẫn nhóm Đường Vũ Lân tới Đấu Hồn Tràng sau khi rời đi chuẩn bị đối thủ.
Đường Long tay cực thính nghe được ở bên ngoài là những tiếng nhạo bán Sử Lai Khắc Học Viện.
Khi nhóm Đường Vũ Lân bước ra ngoài toàn bộ Đấu Hồn Tràng lặng ngắt như tờ, Đường Long cảm thụ được ở Chủ Tịch Đài có mấy đạo ánh mắt nhìn về phía nhóm của mình đồng thời hàng vạn con mắt hình thành vô hình khí tràng tạo thành áp lực đè ép xuống.
Đường Long trải qua vô số Thứ Nguyên sớm đã quen với việc bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, có điều Hứa Tiểu Ngôn và Tạ Giải sắc mặt hơi trắng bệch.
Đường Long bước đi và theo bước chân là một đạo Hồn Hoàn sáng lên, khi năm bước đã bước ra cũng là lúc Ngũ Hoàn luật động.
1 Tử 4 Hắc tại vạn chúng chú mục xoay tròn kèm theo là Long Uy cùng Kiếm Khí gần như hóa thành thực chất xông phá thiên không.
Đám người ngồi ở Chủ Tịch Đài thấy Hồn Hoàn phối trí của Đường Long đều nhíu mày, đúng lúc vô số tiếng chửi rủa vang lên.
- Tiếp theo, quy tắc thi đấu được tuyên bố.(Trọng tài)
- Hả? Ngươi nói cái gì ta nghe không rõ.
Ruồi ở nơi này thật nhiều.
Ta thật sự nghe không rõ.
Có thể trước tiên phun ít thuốc diệt côn trùng, để đám ruồi bọ ở đây yên tĩnh một chút? Nếu không ta giúp các ngươi diệt đám ruồi bọ gây ồn ào.
Đường Long vừa nói vừa cười, tay phải nhấc lên mà ngón tay chậm rãi điểm ở phía trước mà đầu ngón tay có khí ép ngưng tụ, không khí theo đó xuất hiện vài vết rạch nứt.
- Mở lồng phòng hộ.(Trọng tài)
Xì
Đường Long nhìn thấy lồng phòng hộ được mở ra đành tặt lưỡi vì hắn biết lồng phòng hộ có hiệu quả cách âm.
- Bây giờ có thể nghe rõ?(Trọng tài)
- A, thế giới yên tĩnh.
Đường Long cùng những người khác lấy bông gòn từ trong tai mình ra, trọng tài đem hành động của nhóm Đường Vũ Lân thu hết vào đáy mắt, nếu không phải muôn người chú ý thì họ đã xông tới tát vỡ mõm hỗn của Đường Long.
- Trận đấu lấy luận bàn làm chủ nhưng vì để cho song phương đều có thể chân chính phát huy ra được thực lực bản thân, chỉ khi đối mặt với trọng thương, tàn tật, tử vong uy hiếp, thân là trọng tài, ta mới sẽ ngưng hẳn thi đấu.
Hoặc là đem mấy người bên trong đào thải ra khỏi cục.
Thắng lợi cuối cùng, sẽ phán định theo bên nào còn có người duy trì được sức chiến đấu khi đối phương toàn bộ đều bị diệt.
Đều nghe rõ chưa?(Trọng tài)
- Nói vậy, trừ đưa bọn họ bức vào chỗ chết thì cái gì đều có thể đúng không?
- Trước khi bắt đầu thì ta có thể nói vài câu không?
Đường Long sau đó một hệ liệt lời nói làm cho trọng tài kém chút tức giận tại chỗ thổ huyết.
- Cuối cùng, chúng ta chỉ vừa gia nhập Học Viện chúng ta được một học kỳ, căn bản là không thể đại biểu cho học viện của chúng ta.
Vì lẽ đó, chúng ta là đại biểu cho chính mình đến đây dự thi, điểm này trước đó ta cũng đã có nói rõ.
- Các ngươi lúc trước không phải đã nói sẽ đại biểu Sử Lai Khắc Học Viện đến đây cùng học viện chúng ta tiến hành luận bàn khiêu chiến sao?(Trọng tài)
- Ồ, ai nói? Đi ra, ta đảm bảo tát vỡ mồm hắn.
Đường Long lấy ra Hồn Đạo Loa ấn xuống công tắc
Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư Học Viện, các học viên nghe rõ, 7 người chúng ta đến từ chính Sử Lai Khắc học viện, tuổi tác bình quân 14 tuổi, khiêu chiến với những người mạnh nhất từ 20 tuổi trở xuống của các ngươi.
Chúng ta lần này đến đây, là vì phải nói cho các ngươi biết sự chênh lệch giữa các ngươi cùng với đại lục đệ nhất học viện.
- Trong những câu nói không hề có câu nào là chúng ta đại biểu Học Viện tới, chúng ta chỉ đại biểu chúng ta tới thôi.
- Đủ rồi, các ngươi có muốn tiếp tục khiêu chiến nữa hay không?(Trọng tài)
- Ta nói thêm hai câu.
- Chúng ta chính là đại biểu cho Sử Lai Khắc Học Viện.
Vì Sử Lai Khắc vinh quang mà chiến!
- Lời nói cuối cùng, Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư Học Viện các học viên đều là một đám nhược kê, không đề nổi hứng thú của ta.
- Ngươi…(Trọng tài)
- Đúng rồi, tuy rằng chúng ta đại biểu cho học viện nhưng xác thực chúng ta chính là mấy người kém cỏi nhất ở học viện.(Đường Vũ Lân)
Trọng tài thân hình ở trên không trung nghe được lời của Đường Vũ Lân lảo đảo, kém chút không khống chế được thân hình ngã nhào xuống.
- Đường Long, Ngoại viện năm nhất của Sử Lai Khắc Học Viện.
- Long Trần.(Long Trần)
- Hy vọng, các ngươi có thể cho ta tận hứng chút.
Trước đó, từng khiêu chiến vài Học Viện nhưng học viên chưa đủ để ta tận hứng.
- Thực lực của ngươi sẽ mạnh như miệng lưỡi của ngươi.(Long Trần)
- Haha, ngon thì nhào vô.
Song phương đôi bên đều giới thiệu bản thân, Đường Long và Long Trần ánh mắt ở trên không trung đối chọi gay gắt.
- Song phương lùi về sau, chuẩn bị thi đấu.
Khoảng cách, 100m.(Trọng tài)
Long Trần bất ngờ đứng ở phía trước nhất, ở hai bên hắn, phân biệt là Vưu Đỉnh Kỳ cùng Giản Mặc Thần.
Phía sau mới là Tuyết Lưu Sương, Ông Đại Mẫn cùng Cuồng Chiến Thiên.
Ba người cũng xếp hàng ngang.
Ông Đại Mẫn ở chính giữa.
- Thi đấu bắt đầu!(Trọng tài)
Lần này, Đường Long không có lao lên như mọi khi mà cùng đồng bạn của mình thả ra Hồn Hoàn.
Đồng dạng Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư Học Viện cũng thả ra Hồn Hoàn.
Long Trần bước tới một bước, trên người có long ngâm truyền ra sau đó thân thể bành trướng cùng Tứ Hoàn dồn dập từ dưới chân bay lên.
- Ồ, Long tộc Võ Hồn sao? Khá xui cho ngươi.
Đường Long và Đường Vũ Lân nhìn nhau nở nụ cười nhìn Long Trần, hai người bọn họ Võ Hồn đều có thế tiến hành Võ Hồn áp chế Long Trần khiến hắn không phát huy ra được thực lực chân thật.
Vưu Đỉnh Kỹ thả ra Võ Hồn là một cây chùy mà phía sau chuôi chùy có quấn một sợi xích, được hắn nắm lấy quay quanh người.
Võ Hồn – Lưu Tinh Chùy cùng Tam Hoàn.
Giản Mặc Thần Võ Hồn rõ ràng là một tấm khiên.
Tấm khiên này có hình tròn, mặt trên có một ít hoa văn phức tạp.
Mơ hồ bên trong có thể nhìn ra, tựa hồ là hình một cái đầu hổ.
Trong số 3 nữ đứng đứng sau lưng đám người Long Trần thì Tuyết Lưu Sương là Tứ Hoàn.
Ông Đại Mẫn cùng Cuồng Chiến Thiên là Tam Hoàn.
Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Sư Học Viện chiến