- Ta nghĩ, ta còn phải thêm 2 cái tội danh nữa.
Tội đầu tiên chính là giết chết Thẩm Phán viên.(Triệu Hách)
Đường Nguyệt dù đã né tránh đi nhưng nàng vẫn cảm nhận được mình vẫn nằm trong vùng nguy hiểm mà Triệu Hách dựng lên.
- Cái loại súc sinh mày không có gì để nói chuyện.(Đường Nguyệt)
- Tiểu thư Đường Nguyệt.
Người tưởng ta bị thế này là có thể bắt được ta sao? Có phải ngươi ngây thơ quá rồi không? Ha ha ha…(Triệu Hách)
Hắn nhìn Đường Nguyệt mà chim cò dựng đứng hết cả lên giống như là muốn lột sạch hết bộ quần áo xinh đẹp mà Đường Nguyệt đang mặc vậy.
Bỗng nhiên sắc mặt Đường Nguyệt liền trầm xuống.
Nàng định xuất thủ nào ngờ phát hiện ra có một đoàn vẩn đục từ bên cạnh nhanh chóng kéo tới.
Bọn nó trôi lơ lửng trên bầu trời.
Hơn nữa còn nhanh chóng hợp thành một đoàn tối thui giống như mây đen kéo tới vậy.
Đám mây vẩn đục kia rất là nhiều, khiến cho không có bất kỳ một tia sáng mặt trời nào có thể lọt qua đám mây chiếu xuống được tới mặt đất.
Thậm chí nó còn nuốt chửng luôn ánh sáng do Linh Chủng Hỏa hệ phát ra nữa.
Thoáng cái, khu vực này liền tối sầm lại mà thân thể Triều Hách thì hoàn toàn dung nhập vào khu vực tối thui này.
Hay nói đúng hơn là ở nơi đó căn bản không thấy hắn đâu.
Thân thể Triều Hách đã có thể chuyển động được rồi.
Hắn lắc lư cái đầu rồi nở ra một nụ cười đầy tà mị.
- Thật ra ta đã sớm biết ngươi ở đây truy tung ta.
Người giả bộ làm lữ khách qua đường nghỉ ngơi ở đây có đúng không? Ha ha… Để ta nói cho người biết một chuyện nha.
Đó là trong lúc người ăn uống, ta đã lén hạ độc…(Triều Hách)
Nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt Đường Nguyệt liền trở nên ngưng trọng hẳn lên nhưng mà dù sao thì nàng cũng đã suy tính tới chuyện hắn còn lưu lại hậu chiêu phía sau này rồi.
Bởi vì cái tên Triều Hách rất là gian xảo.
Hắn đã vượt ngục rất là nhiều lần.
Thẩm Phán cấp cao đã biết chuyện và phát ra lệnh truy nã hắn.
Cho nên muốn bắt được hắn thì đâu có dễ dàng như vậy.
Theo như lời Triều Hách nói thì hắn đã hạ độc vào đồ ăn của mình.
Chuyện này Đường Nguyệt tuyệt đối không tin.
- Ta biết.
Người không tin lời ta nói.
Thế nhưng lúc này người có cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc không?
Đường Nguyệt nghe thấy hắn nói vậy, không tự chủ liền liếm liếm đôi môi hồng nhuận của mình.
Thực ra nàng đã sớm cảm thấy đầu lưỡi mình khô khốc rồi.
Nhưng do nàng không quan tâm về điều này cho lắm.
Bởi vì nàng cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc nguyên nhân có thể là do ở đây quá nóng.
- Quả thật để cho Thẩm Phán viên các ngươi ăn đồ ăn có độc.
Đó là chuyện không thể nào có thể xảy ra được.
Cho nên mặc dù ta là một gã dược sư nhưng ta cũng không có hạ độc nguoi.
Ngược lại, ta con bỏ vào trong đồ ăn của người một thứ rất có lợi cho cơ thể của người nữa…(Triều Hạch)
- Hay nói thanh cao một chút, thứ đồ đó rất có lợi cho phái nữ các ngươi.
Bổ huyết ích âm.
Nói thông tục một chút thì….
A, người đã có phản ứng rồi.(Triều Hách)
- Ngươi bỏ xuân dược vào đồ ăn của ta?(Đường Nguyệt)
- Haha nhìn trình trạng của ngươi chắc bây giờ cơ thể rất khô nóng và khó chịu đi.(Triều Hách)
- Thẩm Phán các người định bắt ta để biết thông tin Cuồng Bạo Chi Tuyền từ đâu mà ra đúng không? Vì vậy mà các người mới phái ra một Thẩm Phán viên xinh đẹp như hoa như ngọc thế này đuổi bắt ta sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng ta ngoài trừ là một vị ma pháp sư ra thì ta còn là một nhà bào chế thuốc rất giỏi hay sao??Vì vậy ta muốn đối phó với nữ nhân, ta có rất nhiều biện pháp.
À! Mới vừa rồi ta có nói với người rằng.
Ta còn phải thêm 2 cái tội danh nữa đúng không?? Một tội chính là giết chết Thẩm Phán viên, còn một ….
tội khác … đó là….
Khà khà khà, chắc ta cũng không cần phải nói nhiều nữa.
Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi.
Ta nghĩ người chắc cũng hiểu.(Triều Hách)
Triều Hách cũng không nói nhiều nữa mà từ từ đi tới chỗ Đường Nguyệt vì đang kháng cự lại xuân dược trong người, hắn vừa đi vừa cởi bỏ từng y phục trên người mình.
Nhìn là biết Triều Hách tính làm chuyện gì rồi, Đường Nguyệt thấy vậy có tuyệt vọng, Triều Hách đến gần Đường Nguyệt từ trên cao nhìn xuống nàng đồng thời nở nụ cười dâm tà.
Hiện tại Đường Nguyệt toàn thân bất lực muốn dùng Ám hệ để thoát đi đã không thể rồi, nàng nhìn thấy Triều Hách đang từ từ vươn tay về phía nàng và thấy được đằng sau lưng Triều Hách xuất hiện một bóng người , đó là bóng người mà nàng cực kì quen thuộc.
Triều Hách cũng cảm nhận được nguy hiểm truyền tới từ phía sau lưng mình.
Triều Hách vừa mới xoay người là một quả đấm hồ khuôn mặt của hắn mà quả đấm này trên đó là khí ép bọc, đầu của Triều Hách bị đấm lõm sâu vào trong đất mà hắn phải thừa nhận chấn động tác động vào, chấn động được nén lại rất chi là kinh khủng nên Triều Hách nhịn không được miệng thổ huyết.
Đường Long tay nắm lấy tóc của Triều Hách nhấc lên rồi ném lên cao sau đó tay đưa tới ngang mặt cong lại thành vuông gốc canh cực chuẩn đúng lúc Triều Hách đang rơi xuống nện một cú vào ngực hắn khiến cho hắn thổ huyết lần nữa và bay ra ngoài va vào gớc cây đằng sau trượt xuống.
- Ngươi tính làm gì lão bà của ta hả?
Đuờng Nguyệt đang cố gắng chèo chống lại xuân dược đang tác quái trong cơ thể khi nghe được câu này của Đường Long liền ngẩn người ra.
Nàng không nhớ là đã nhận lời làm bạn gái của Đường Long.
- Đường Long, em đang nói gì vậy, mau chạy…(Đường Nguyệt)
- Cứ im lặng mà ở đó nhìn xem đi.
Triều Hách từ chỗ gốc cây chật vật đứng dậy, hắn hiện tại đang trọng thương không phải bề ngoài mà là nội thương bên trong, sức mạnh của Gura Gura no Mi là tác động vào bên trong cơ thể kẻ thù nên một khi dính phải chỉ có nội thương cùng chút vết thương ngoài da.
- Khục ngươi là tên nhãi nào? Có biết phá hoại chuyện tốt của ta kết quả như thế nào không?(Triều Hách)
- Nói nhảm nhiều quá.
Liệt Quyền – Oanh Thiên.
Liệt Quyền rơi xuống chỗ tên Triều Hách đang đứng ầm ầm nổ tung, vang vọng cả một góc.
Đường Long đứng cách đó cũng không xa lắm.
Hắn nhìn chằm chằm vào khu vực Liệt Quyền vừa rơi xuống kia.
Hắn cảm thấy đòn Liệt Quyền này chưa có oanh cho cái tên Triêu Hách kia thành cặn bã nên vẫn chuẩn bị trước là hơn.
Quả nhiên khi bụi tán đi để lộ thân hình Triệu Hách đứng đó.
- Tiểu tử, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải xem mình có bao nhiêu cân lượng chứ.(Triệu Hách)
- Cũng là Hỏa hệ.
Người nghĩ rằng nó có thể tổn thương được ta hay sao? Mà ngươi cũng mới chỉ bước chân vào Trung giai Ma pháp sư.
Ngay đến cả hệ thứ hai còn chưa có Thức Tỉnh.
Thế mà vẫn dám ra đấu với ta sao?(Triệu Hách)
- Ai nói là ta chưa thức tỉnh lần hai vậy? Phích Lịch – Oanh Đỉnh.
Trên đầu Triệu Hách ngưng tụ mây đen và từ giáng xuống lôi điện tử sắc đánh cho Triệu Hách toàn thân cháy đen.
Đôi chân của Đường Long cuốn lấy lôi điện và tốc độ di động của hắn gia tăng lên đáng kể, chỉ 1s thôi đã xuất hiện trước mặt của Triệu Hách rồi.
- Băng Tỏa – Tỏa Liên.
Xung quanh cơ thể Triều Hách những sợi xích băng giá từ dưới đất xông lên trói buộc chặt lấy làm cho Triều Hách không cử động được.
- Làm sao có thể, hệ thứ ba trong khi ngươi vừa mới lên Trung giai và thức tỉnh lần hai?(Triều Hách)
Ma pháp sư có tu vi cao hơn dễ dàng thông qua cảm giác, ý niệm của mình phán đoán ra được tu vi của Ma pháp sư khác.
Vừa mới bắt đầu, Triều Hách còn tưởng rằng có thêm một tên Thẩm phán viên xuất hiện nữa nhưng khi hắn cẩn thận cảm nhận lại thì phát hiện ra cái tên vừa mới đánh lén mình cũng chỉ là một thằng vừa mới bước chân vào Trung giai Ma pháp sư mà thôi.
Thực lực của tên này còn không bằng bốn người Đông Phương Thế Gia lúc trước.
Vậy mà đã thức tỉnh lần hai và có tới ba hệ trong tay.
Điều đó khiến cho Triều Hách chấn kinh vô cùng, cả Đường Nguyệt nằm một bên cũng chấn kinh không kém, nàng là người hiểu rõ Đường Long nhất.
Đường Long từ lúc tấn thăng lên Trung giai vẫn chưa thức tỉnh lần hai mà Lôi hệ vừa thả ra thuần thúy là do lần đầu thức tỉnh cùng với Hỏa hệ vì mang thiên phú Trời sinh song hệ.
Vừa rồi nàng thấy Đường Long thả ra Lôi hệ cũng không bao nhiêu kinh ngạc nhưng khi thấy cậu thả ra Băng hệ lại khác.
- Ngươi có thể thử lại một lần nữa nhưng dựa vào cái tu vi vừa mới bước vào Trung giai của ngươi.
Cho dù người có dùng hết ma năng để phóng thích ra Liệt Quyền thì cũng đừng hòng phá vỡ được bức tường nước Thủy Nhiêu Chi Thuẫn của ta.
Người nhìn lại con đàn bà kia mà xem.
Nàng ta đã bị Tà Chi Chi Tịnh quấn lên người rồi.
Chỉ một lúc nữa thôi, nàng ta sẽ bị hút đi sinh mệnh giống như 4 tên Đông Phương Thế Gia kia.(Triều Hách)
- Vậy sao? Chiêu Nguyền Rủa hệ của ngươi là trực tiếp tác động tinh thần lên đối thủ nên chỉ cần có người tinh thần đủ mạnh là có thể khu trục.
- Ngươi nghĩ tìm một người tinh thần lực đủ mạnh ở đâu chứ? Ngươi chờ mà nhặt xác của nàng đi, Hahaha.(Triều Hách)
- Thật không?
Đường Long nói xong trên người Haoshoku Haki thả ra bao phủ cả một vùng, khi Haoshoku Haki thả ra Triều Hách cảm nhận được mình giống như đang bị một đầu hồng hoang dã thú nhìn chăm chú vậy, Đường Nguyệt cũng cảm nhận được trong tinh thần của nàng con tà nhện kia như gặp phải thiên địch hoặc là thấy được đồ vật gì đáng sợ vậy không ngừng rung rẩy.
Theo Đường Long không ngừng thả ra Haoshoku Haki thì trong tinh thần của Đường Nguyệt tà nhện kia sợ hãi tội cùng, cuối cùng tà nhện nhịn không được nữa rít lên một tiếng hóa thành khói đen biến mất đi.
Triều Hách có thể cảm nhận được tà nhện đã biến mất trong tinh thần của Đường Nguyệt, điều này khiến hắn càng không thể tin được, trước là Đường Long ở Trung giai hiện ra Tam hệ sau là tinh thần lực cường đại đến vô lý trực tiếp khu trục tà nhện ra khỏi tinh thần của Đường Nguyệt.
- Hết thời gian chơi với ngươi rồi, cảm phiền ngươi đi chết hộ cái.
Phích Lịch – Oanh Đỉnh.
Vào lúc này, có thể thấy được Tinh Quỹ hoa mỹ màu tím của Lôi điện xuất hiện dưới chân Đường Long.
Bọn nó khát khao phá vỡ tất cả xiềng xích trói buộc, khát vọng trở thành lực lượng được hô hoán trong lòng bàn tay của Đường Long.
Để cho tất cả sinh vật hèn mọn ở trước mắt khi nhìn thấy bọn nó cũng phải run lên sợ hãi.
Trên bầu trời bao la, một tia sét màu tím không có dấu hiệu nào báo trước đột nhiên xuất hiện.
Nó chém không gian xung quanh thành hai nửa.
Tia sét màu tím to đùng phát ra một tiếng ” Đoàng” rất là mạnh mẽ.
Sau đó, nó dũng mãnh xông về phía tên Triêu Hách đang đứng.
Tia sét tới vô cùng nhanh, nhanh như câu nói “sấm sét giữa trời quang” vậy.
Sau khi Oanh Đỉnh đánh xuống, vị trí xung quanh Triêu Hách đang đứng vốn là một cái hố đất thế nhưng vào lúc này chợt trầm xuống, nát bấy mà tên Triều Hách kia bị tia sét kia đánh lên người, cả thân thể hắn liền biến dạng….
Băng
Một âm thanh phát ra.
Lúc trước, Tên Triêu Hách đang còn sống sờ sờ liền bị lực lượng Lôi hệ cuồng bạo đánh vào người, bạo thể mà chết.
Huyết vũ tung tóe, nhìn giật cả mình.
Thủy Nhiêu Chi Thuẫn của Triều Hách mà gọi ra kia hoàn toàn là vật tô điểm cho Lôi hệ mà Đường Long thả ra, đơn giản một câu ‘thủy dẫn điện’.
Triều Hách kia thì bị giết chết quá mức đột ngột.
Hắn không kịp làm ra phản ứng tiếp theo thì thân thể đã trở thành huyết vũ rồi.
Lúc này, hắn không thể thưởng thức được vị nữ Thẩm Phán viên xinh đẹp kia nữa.
Cũng không còn cơ hội đem ngọn lửa của mình thăng cấp lên linh cấp.
Và không thể nào mơ tưởng làm điều xằng bậy nữa.
Hắn chỉ có thể oán hận ông trời, tại sao sinh ra cái thằng tiểu tử trời sinh song hệ kia mà thôi.
- Lão sư Đường Nguyệt, ngài không sao chứ?
- Đừng......
Đừng qua đây...(Đường Nguyệt)
Đường Nguyệt đang cố gắng ngăn cản bậy bạ đang tràn lan trong đầu của mình lại, nếu bây giờ mà Đường Long lại thì nàng chắc sẽ vì dương cương chi khí trên người ĐƯờng Long tỏa ra và như thế nàng sẽ triệt để mấy đi lý trí của mình.
Hiện tại mấy cây số xung quanh khu vực này có lẽ cũng chỉ có mình Đường Long là giống đực.
Vốn là cảnh tượng hãm hại chỉ có ở trong phim ảnh thế nhưng lúc này nó lại rơi xuống đầu nàng.
Đường Long là một chàng trai anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ như vương tử.
Đây đúng là mẫu người mà nàng muốn thế nhưng lúc này nàng lại phải nhịn.
- Ngươi…Ngươi mau luyện hóa Hồng Viêm đi.(Đường Nguyệt)
- Hỏa hệ Linh Chủng lúc nào cũng có thể luyện hóa nhưng bây giờ phải lo cho tình trạng của lão sư trước đã.
- Không được, Linh