Theo bóng hình xinh đẹp của Hàn Tuyết biến mất, mọi người trong doanh địa lại lần nữa ngồi trở lại bên đống lửa, dưới ánh lửa chiếu rọi sắc mặt mọi người đều là lúc sáng lúc tối, xem ra cái kia Hồng gia lực uy hiếp so với Yêu Xà Hạ Mãng càng mạnh hơn.
Đường Long nhìn bóng lưng Hàn Tuyết rời đi mỉm cười, hắn dự đoán một lúc sau thì Hàn Tuyết sẽ phải nhờ mình thôi.
- Đường Long huynh đệ, xem ra Hàn gia cũng sắp không an bình, đợi đến Thiên Bắc Thành, ta sẽ cho người đưa ngươi đi, ngươi liền tự rời đi thôi khỏi tránh liên lụy.(Hàn Trùng)
- Đa tạ hảo ý của Hàn Trùng đại ca nhưng ta vẫn sẽ giúp Hàn gia một tay.
Dù sau ta cùng Hàn Nguyệt rất quen sẽ giúp nàng gia tộc một tay.
Hàn Trùng nghe vậy trầm mặc, hắn biết mình cũng không khuyên được Đường Long.
Người khuyên được Đường Long có lẽ là đại tiểu thư và nhị tiểu thư mà thôi.
Mặt trời lên cao, trên trời vạn dặm không mây, từng đạo ánh sang mang theo nhiệt độ cực nóng không ngừng phủ xuống.
Dưới tình huống thời tiết nóng cháy mặc dù hai bên đường là rừng cây nhưng cũng có một chút khẽ rủ xuống.
Trên đường rộng mở, một chi xa đội giục ngựa chạy như điên mang theo khói bụi mù mịt.
- Mọi người chú ý, lập tức đi vào khu vực Thiên Bắc Thành!(Hàn Trùng)
Trong đội xe, một tiếng hét to truyền đến, mọi người trong lòng căng thẳng ngẩn đầu nhìn một tấm bia đá chỉ đường phía cuối lộ tuyến, bàn tay không khỏi mò lên vũ khí sau lưng, tay kia nắm chặt dây thừng cũng nổi lên một chút mồ hôi.
Tại xa đội chạy như điên, như trâu rừng phẫn nộ, lao ầm ầm trên đường mà qua, ngắn ngủi mấy phút thời gian đã tiếp cận tấm bia đá chỉ đường.
Hưu! Hưu! Hưu!
Ngay tại khoảng khắc xa đội vừa mới xông qua tấm bia đá, tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang vọng, chợt từ hai bên rừng cây vô số mũi tên bắn ra đem toàn bộ cả xa đội bao phủ vào trong.
Đột ngột xuất hiện tình huống làm cho không ít người giật mình nhưng cũng may sớm có chuẩn bị, từng đạo Đấu Khí phóng ra đem toàn bộ ám tiễn đều đỡ xuống.
- Ha hả, xem ra là sớm có chuẩn bi, nhưng thật đáng tiếc…(Hồng Liệt)
Tiếng cười chậm rãi từ trong rừng cây truyền ra, chợt rất nhiều bóng đen lao ra, đem con đường đi Thiên Bắc Thành đều phong tỏa, mà làm cho Hàn Trùng bọn người trong lòng trầm xuống đó là hai vị lão giả phía trước đám người.
Hai người mặc một bộ đạm Hồng y áo bào, tại chỗ ngực áo bào có một quả huy chương màu đỏ.
- Ha hả, Hàn Tuyết tiểu thư, mời đi ra đi, làm hai người lão phu tới đây chính là vì ngươi.(Hàn Mộc)
- Không nghĩ tới để bắt một tiểu nữ tử như ta lại có thể lao động tới Hồng Mộc, Hồng Liệt hai vị trưởng lão, thật đúng là vinh hạnh vô cùng.(Hàn Tuyết)
- Lảm nhảm ít thôi, lão phu chỉ là phụng mệnh hành sự, ta khuyên ngươi bé ngoan nghe lời đi theo bọn ta, để tránh làm tổn thương khuôn mặt như hoa như nguyệt kia.(Hồng Liệt)
- Hồng gia các ngươi bám vào Phong Lôi Các đúng là uy phong nha.
Nếu như ta không đồng ý để nàng đi đâu.
Đường Long xuất hiện đứng sóng vai với Hàn Tuyết, Hàn Tuyết nguyên bổn tưởng rằng Đường Long đã rời đi tối qua rồi nhưng mà cậu lại không rời đi.
- Tiểu tử, ngươi là ai mà dám xía vào chuyện Hồng gia chúng ta?(Hồng Mộc)
- Các ngươi chẳng cần biết ta là ai nhưng mà Hàn gia chuyện ta quản định rồi.
- Không biết sống chết.(Hồng Liệt)
Hồng Liệt Đấu Khí trong cơ thể vận chuyển hội tụ vào lòng bàn tay đánh ra chưởng ấn.
- Hồng Canh Chưởng.(Hồng Liệt)
- Cẩn thận, hai lão già này đều là cường giả Đấu Hoàng.(Hàn Tuyết)
- Không sao đâu, bởi vì ta rất mạnh.
Đường Long vừa nói chuyện với Hàn Tuyết vừa đưa tay lên đón đỡ, thấy Đường Long dám dùng một tay tiếp chiêu của mình thì Hồng Liệt cười lạnh lấy sau đó tình cảnh diễn ra làm cho hắn lẫn Hồng Mộc kinh hãi.
Hồng Canh Chưởng va vào lòng bàn tay của Đường Long không có dấu vết nào tan biến đi, Đường Long bìn yên vô sự đứng tại chỗ.
Hàn Tuyết giật mình nhìn Đường Long đứng bên cạnh mình.
- Làm sao có khả năng?(Hồng Mộc)
- Lấy lão bức nhỏ, cư nhiên cũng có thể hợp tình hợp lý như thế, đến tuổi này đều là tu luyện đến cho da mặt dày lên rồi.
- Ngươi…(Hồng Mộc)
Đường Long trên người tỏa ra khí thế làm cho Hồng Liệt với Hồng Mộc khiêng kỵ không thôi.
- Đây là chuyện riêng giữa Hồng gia và Hàn gia, bằng hữu hà cờ gì mà quản chuyện này?(Hồng Liệt)
- Chi bằng nể mặt Phong Lôi Các rồi đi đi.(Hồng Liệt)
- Haha, nể mặt Phong Lôi Các? Phong Lôi Các là cái thá gì mà ta phải nể mặt?
- Các ngươi Hồng gia chỉ là dựa vào Phong Lôi Các là muốn quát tháo phong vân tại Thiên Bắc Thành.
- Theo ta đi.
Nhìn bóng lưng của Đường Long đi phía trước đột nhiên Hàn Tuyết cảm nhận được một cảm giác an toàn cùng vô ưu xuất hiện từ trong tâm, chợt cắn răng, bàn tay trắng nõn vung lên.
- Đi theo.(Hàn Tuyết)
Sau đó trong bầu không khí có chút quỷ dị, Xa Đội chậm rãi di động, không nhanh không chậm đi theo phía sau Tiêu Viêm.
Mọi người chung quanh xa đội cho đến Hàn Tuyết, trong lòng bàn tay đều là mơ hồ xuất hiện chút ít mồ hôi.
Bây giờ ký thác duy nhất của bọn họ chính là tại bóng lưng gầy gò trước mặt.
Sắc mặt Hồng Mộc âm trầm nhìn Đường Long cùng với Xa Đội Hàn gia phía sau chậm rãi đi tới, trong lòng mơ hồ sát ý nổi lên.
Đối với thực lực chính xác của Đường Long, hắn khó có thể thấy rõ, bất quá theo lần trước hắn một tay đánh lui Hồng Liệt mà nói, vậy cũng hẳn là một gã Đấu Hoàng cường giả, hơn nữa cấp bậc có lẽ sẽ không thấp hơn so với bọn hắn.
Cùng so sánh với sự âm trầm của Hồng Mộc, Hồng Liệt tính tình lại là có chút táo bạo hơn, sắc mặt dị thường khó coi.
Hành động của Đường Long như vậy là hoàn toàn không để bọn họ để ở trong mắt, tiểu tử cuồng ngạo như thế, bọn họ thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy sau nhiều năm như vậy.
- Giết.(Hồng Liệt)
Nghe được tiếng quát của Hồng Liệt, phần đông bóng đen phía sau nhất tề gầm lên giận dữ, chợt nắm chặt vũ khí trong tay, mang theo một luồng sát khí nồng đậm, liều chết xung phong hướng về phía Xa Đội.
Nhìn thấy đối phương phát động công kích, sắc mặt đám người Hàn Trùng cũng là kịch liệt biến đổi, đồng dạng cũng nắm chặt vũ khí trong tay.
Trong lúc bọn họ chuẩn bị đón nhận thì Đường Long phía trước lại là chậm rãi dừng bước, chợt bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.
- Đã các ngươi tìm đường chết thì đừng có trách ta.
Rắc
Đường Long một quyền nện vào trong không khí, sóng chấn động lan tràn ra ngoài thì những bóng đen đang vọt tới đầy sát khí kia, cước bộ đột nhiên ngừng lại, thân thể trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Một lát sau, một ngụm máu tươi bỗng điên cuồng phun ra, giống như lúa mì vụ thu hoạch mà quỷ dị ngã xuống.
- Động thủ.(Hồng Mộc)
Đồng tử Hồng Mộc cũng đã hơi co rụt lại, nhớ tới lời gia chủ phải nhất định bắt được Hàn Tuyết, chợt hít sâu một hơi rồi đột nhiên hét to một tiếng.
Tiếng quát vừa mới thốt lên, Hồng Mộc cùng Hồng Liệt đồng thời liền di động, hóa thành hai đạo hồng ảnh.
Đấu Khí hùng hồn không một chút giữ lại từ trong cơ thể bạo phát ra.
Trên đường lướt qua, Đấu Khí cuồng bạo trực tiếp lưu lại trên mặt đất hai đạo khe rãnh thật sâu.
- Huyền Hỏa Động.(Hồng Liệt)
- Mộc Khí Sinh.(Hồng Mộc)
- Châu chấu đá xe, Nhu Lai Thần Chưởng.
Đường Long cũng không nương tay với Hồng Liệt và Hồng Mộc, hắn trước đó đã cho bọn hắn cơ hội nhưng bọn hắn không biết quý trọng.
Chưởng ấn kim sắc bay đi cày nát mặt đất đánh náy Đấu Kỹ dung hợp của hai người Hồng Liệt với Hồng Mộc rồi tiếp tục đập vào người bọn hắn.
Hồng Liệt và Hồng Mộc bay ngược ra ngoài, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hiển nhiên vừa rồi giao thủ thì bọn hắn rơi vào hạ phong.
Nhìn hai người Hồng Liệt cước bộ chà trên mặt đất cấp tốc lui về phía sau, nhất thời đám người Hàn Trùng phát lên một tràng kinh hô.
Hàn Tuyết trong ánh mắt cũng là chớp lên tia sáng kỳ dị, tại Hàn gia thiên phú của nàng chỉ kém tỷ tỷ một ít, song dù vậy nếu mà đem so sánh với Đường Long lại kém nhiều lắm.
Tuổi người này cũng xấp xỉ cùng nàng, vậy mà đem Hồng Liệt cùng Hồng Mộc có thanh danh không kém Hồng gia trưởng lão tại Thiên Bắc Thành đánh bại thê thảm.
- Người này quá mạnh mẽ, lui.(Hồng Liệt)
- Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Đâu có dễ như vậy.
Đường Long búng tay một cái, hàn quanh lóe lên và hai đầu lâu bay ở trên không trung.
Hàn Tuyết rung động trước một màn này.
Dù là lấy tính tình Hàn Tuyết lãnh đạm, cũng là không nhịn được hít sâu một hơi.
Ngắn ngủi không đến mười hiệp, trực tiếp giết chết hai gã Tứ tinh Đấu Hoàng.
Mùi thơm vẫn còn đọng lại khắp bên trong toa xe, đồ trang điểm bày khắp bốn phía, toa xe này cứ như vậy liền biến thành một cái khuê phòng nhỏ, khó có thể tưởng tượng được, bề ngoài Hàn Tuyết nhìn có phần lãnh đạm, cư nhiên trong lòng cũng có vài phần tâm tính của nữ nhân.
Ở bên trong toa xe, Đường Long ngồi trên ghế có chút mất tự nhiên ở phía đối diện với hắn, Hàn Tuyết đang cầm lấy một chén trà rồi tự mình đem chén nước trà rót đầy sau đó hơi có chút cứng ngắt đem nó nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt cậu, xem bộ dáng Hàn gia Đại tiểu thư như vậy rõ ràng rất ít khi làm những việc hầu hạ người khác như thế này.
Bất quá cũng chính bởi vì vậy mới khiến cho Đường Longmất tự nhiên, hắn đã quen với vị Hàn Tuyết lạnh lùng kia, bây giờ đột nhiên lại bày ra bộ dáng nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời hắn có chút không thích ứng kịp.
- Hàn tiểu thư có chuyện gì liền nói ra đi.
- Gọi ta là Hàn Tuyết, thêm tiểu thư thì ta đảm đương không nổi.(Hàn Tuyết)
- Không nghĩ tới lúc trước tùy tiện cứu một người sắp chết tại bên trong đại mạc, cư nhiên lại là một vị cường giả che dấu thật sâu, bất quá nói như thế nào thì trên đoạn đường này ngươi cũng đã cứu ta hai lần, Hàn Tuyết lúc này là muốn nói lời cảm tạ.(Hàn Tuyết)
- Không có gì, dù sao gia tộc của ngươi cùng Hàn Nguyệt học muội gặp nạn mà ta vô tình đụng phải thì nên giúp đỡ.
- Lần trước huynh nói là có cách trợ giúp Hàn gia là thật?(Hàn Tuyết)
- Là thật.
- Nếu vậy thì ta xin nhờ huynh giúp ta việc này.
Nếu như Hàn gia thoát khỏi khốn cảnh thì ta vô cùng cảm kích.(Hàn Tuyết)
Đường Long mỉm cười gật đầu, Đấu Khí truyền tới ngón tay rồi cậu ở không khí viết vài chữ rồi búng tay.
Những hàng chữ mà Đường Long viết trên không khí biến mất cùng lúc đó ở Cổ tộc thì Cổ Nguyên xuất hiện trước mặt dòng chữ; Cổ Thành thì trước mặt Lâm Linh Tú cũng xuất hiện dòng chữ.
Cổ Nguyên với Lâm Linh Tú lập tức thông báo cho những người khác chạy đi.
- Chỉ cần lần này Hàn gia thoát khỏi kiếp nạn thì ta nguyện ý làm thị thiếp của ngươi.(Hàn Tuyết)
- Hàn Tuyết, muội không cần phải hạ mình như vậy với ta.
Nếu như ta muốn thì là muốn muội thành nữ nhân của ta mà không phải là thị thiếp.
Đường Long vừa nói vừa dùng tay táy máy trên người Hàn Tuyết trêu đến nàng đỏ mặt không thôi.
Hàn Tuyết chỉ là lường Đường Long một chút rồi mặc cho cậu tác quái trên cơ thể mình.
Đi tới Thiên Bắc Thành thấy có tiếng vó ngựa chạy đi thì đám người Hàn Trùng căng thẳng lên, Hàn Tuyết mắt tinh thấy được người mình liền để cho đám người đừng căng thẳng.
Đường Long đi tới bên cạnh Hàn Tuyết nhìn lấy đội nhân mã đang tiến lại gần.
- Là người Hàn gia sao?
- Ừ, dẫn đầu là Hàn Lâm có điều hắn hơi kiêu ngạo nên có gì lượng thứ bỏ qua.(Hàn Tuyết)
- Tùy vào thái độ của hắn mà ta sẽ ứng xử khác nhau.
Đường Long cũng không có làm khó Hàn Tuyết nhưng nếu Hàn Lâm cố tình gây sự thì Đường Long không nể mặt Hàn Nguyệt với Hàn Tuyết mà đánh Hàn Lâm một trận.
Hàn Lâm nhìn thấy Hàn Tuyết suốt ngày mang nét lạnh lùng, cư nhiên lại vì thanh niên nhìn qua có vẻ bình thường trước mặt này mà biểu lộ ra sắc thái nữ nhi như thế, trong lòng hắn tự nhiên là dâng lên một chút ghen tị lập tức làm như tùy ý cười hỏi nhưng ẩn ý bên trong lộ ra đối với loại than phận nô tài này hết sức khinh thường.
- Tuyết muội, vị kia là ai vậy? Tựa hồ rất lạ mặt a? Cũng là hộ vệ của Hàn gia chúng ta sao?(Hàn Lâm)
- Hàn Lâm, đối với khách của ta mong ngươi tôn trọng một chút, hắn không phải là hộ vệ của ta, hắn là cung phụng của Hàn gia được mời đến, lần sau, nếu lại tiếp tục nói lung tung, đừng trách ta trở mặt.(Hàn Tuyết)
Hàn Tuyết đột nhiên xoay người, khuôn mặt cười lúc trước liền hóa thành khuôn mặt lạnh lùng, lạnh giọng trách mắng.
Hàn Tuyết liếc nhìn Đường Long tay đã di dời tới chuôi kiếm thì nàng hướng Đường Long lắc đầu, nàng biết những lời rồi của Hàn Lâm đã chọc giận Đường Long.
Đám người Hàn Trùng thay Hàn Lâm lau mồ hôi, bọn họ là biết sự khủng bố của Đường Long.
Đến cả hai vị Tứ tinh Đấu Hoàng của Hồng gia mà giết như giết gà thì Đường Long đối với Hàn Lâm chỉ mới có Đấu Linh dễ dàng bị cậu miễn sát.
Bị Hàn Tuyết khiển trách như thế, sắc mặt Hàn Lâm cũng liền lúc trắng lúc xanh, chợt cũng là có một chút nhịn không được cười lạnh.
- Cung phụng? Tuyết muội ngươi sợ là sai lầm rồi a? Dựa theo quy củ trong tộc, điều kiện thứ nhất để trở thành Hàn gia cung phụng là cần phải có thực lực Đấu Hoàng, mặc dù ngươi là gia chủ chi nữ, nhưng cũng không thể coi thường tộc quy như vậy?(Hàn Lâm)
- Uy, đừng tưởng rằng ngươi là người Hàn gia mà ta sợ ngươi.
Ngươi là muốn đối địch với ta sao? Nếu vậy thì ta xin phụng bồi.
Đường Long đã hơi đẩy kiếm ra khỏi vỏ rồi, tựa hồ Hàn Lâm một lời không hợp liền động thủ.
- Ngươi…(Hàn Lâm)
- Hàn Lâm đủ rồi.
Hắn có thể đem hai vị Hồng gia trưởng lão Hồng Mộc với Hồng Liệt bắt giữ, ngươi nói hắn có đủ tư cách không?(Hàn Tuyết)
Khuôn mặt Hàn Lâm run run một chút, khó có thể tin nhìn về phía Đường Long hoài nghi cực kỳ.
Là người Hàn gia, đối với hai người Hồng Liệt cùng Hồng Mộc tự nhiên là cực kỳ quen thuộc, bởi vì ai cũng biết, hai lão này chính là cường giả Đấu Hoàng hàng thật giá thật, hai người liên thủ sức chiến đấu đủ để địch lại Lục tinh Đấu Hoàng.
Bị Hàn Tuyết nói một câu làm chẹn họng, sắc mặt Hàn Lâm cũng biến ảo không ngừng, lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đành phải áp chế tia ghen tỵ trong long xuống, nếu là bị trưởng bối trong gia tộc biết hắn đối đãi như thế với một gã Cung phụng tất nhiên sẽ trừng phạt hắn.
- Đường Long đi thôi, ta giới thiệu cho ngươi một chút về người trong Hàn gia.(Hàn Tuyết)
- Ừm, chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết không khỏi lại hiện lên nụ cười nhè nhẹ, nét lạnh lùng trước đây cuả nàng tựa như đã bị tan đi, nhìn thấy thế khiến cho Hàn Lâm ở bên cạnh cảm thấy ghen ghét dữ dội, nhiều năm như vậy nhưng hắn vẫn chưa từng thấy qua vị đường muội nổi tiếng lạnh lùng này lại đối đãi như thế với một vị nam tử, hơn nữa điều làm cho hắn cảnh giác chính là tuổi của vị nam tử này cùng nàng cũng không sai biệt nhiều.
Thiên Bắc Thành
Hàn gia
Nơi này cũng xảy ra căng thẳng cực kỳ, Hồng gia dưới sự dẫn đầu của Hồng Thần tới Hàn gia để ép hôn mà lần này ngươi tiếp hắn chính là Hàn Nguyệt.
- Hàn gia đại tiểu thư, đừng có sướng mà không biết hưởng.(Hồng Thần)
- Bổn công tử đã là đệ tử của Phong Lôi Các rồi.
Chịu lấy hai tỷ