Thấy mắt của hai người này dần đỏ ngầu lên, đám người xung quanh vội vàng tránh xa ra, lo sợ hai lão già này đột ngột nổi điên.
Hai lão giả mắt đỏ ngầu, hơi thở thì hồng hộc như trâu, một lát sau họ đột nhiên liếc nhau một cái sau đó trực tiếp nhìn về phía Đường Long.
Trước khi Hồn Nhai và Hồn Lệ tiến vào Thiên Mộ, bọn họ đã biết việc hai người này muốn giết chết Đường Long trong đó nhưng Đường Long bây giờ vẫn còn khỏe mạnh còn hai người kia thì đã trở thành hai cỗ thi thể.
Suy luận từ những điều này, họ không khỏi lập tức liên tưởng ngay đến Đường Long.
- Đường Long.(Hồn Lâm)
- Có gì chỉ giáo hai vị Hồn tộc?
- Giết người đền mạng.(Hồn Lâm)
- Ồ, nói vậy thì Hồn Nhai và Hồn Lệ bên trong Thiên Mộ săn giết ta cùng Huân Nhi thì Cổ tộc cũng có quyền xuất thủ với các ngươi?
Hồn Lâm không có nhiều lời, tay áo vung lên và một đạo xiềng xích màu đen trực tiếp xuyên thủng hư không, hung hăng bắn về phía Đường Long.
Đối mặt với công kích đột ngột của Hồn Lâm, Đường Long mặt không đổi sắc bước lên một bước, bàn tay tràn đầy hỏa diễm trực tiếp nắm lấy sợi xích kia, một đường lửa màu nâu tím bỗng chạy dọc theo thân xích, phản công về phía Hồn Lâm.
- Hừ, châu chấu đá xe.(Hồn Lâm)
Thấy Đường Long ra tay phản kích, Hồn Lâm hừ lạnh một tiếng, cánh tay chợt gồng lên hắc vụ âm hàn màu đen rít gào như hắc long cuốn dọc theo thân xích mà lên, cuối cùng hung hăng va chạm với dải lửa màu nâu tím kia.
Bàng
- Có chút bản lĩnh, không hổ là người Hồn tộc nhưng nhiêu đó chưa đủ để giết ta.
- Hồn Lâm, đây là Cổ giới, đừng càn rỡ như lúc còn ở Hồn giới của các ngươi.(Thông Huyền)
- Hừ! Thông Huyền, người của Hồn tộc ta chết ở đây, các ngươi cũng không tránh khỏi liên quan đâu.(Hồn Lâm)
- Đường Long, ta thấy ngươi nên ngoan ngoãn theo chúng ta về Hồn tộc, nếu ngươi không phải hung thủ sát hại hai người Hồn Nhai, tất nhiên chúng ta sẽ không làm khó ngươi.(Hồn Khải)
- Nực cười, người Hồn tộc là đức hạnh gì ta còn không biết sao?
- Ngươi…(Hồn Khải)
- Hai vị, Thiên Mộ vốn là nơi nguy hiểm trùng trùng, không ai dám cam đoan có thể an toàn ra khỏi đó.
Nếu các ngươi không có bằng chứng xác đáng chứng minh phu quân ta là hung thủ thì cũng đừng có xuất thủ lung tung.
Dù sao nơi này cũng là Cổ giới của Cổ tộc chúng ta.(Cổ Huân Nhi)
- Mặt khác, việc này cũng không dừng ở đây được.
Trong Thiên Mộ, hai người Hồn Nhai đã từng âm thầm ra tay ám hại mấy người chúng ta.
Việc này, có lẽ còn cần một lời giải thích của hai vị.(Cổ Huân Nhi)
Nghe được lời này của Huân Nhi, tất cả ánh mắt ở đây đều đổ dồn về phía hai người Hồn Lâm.
Vì ở đây hầu hết là người của Cổ tộc nên những ánh mắt này đều mơ hồ có chút địch ý.
- Hồn Lâm, những lời Huân Nhi nói đều là sự thật sao?(Thông Huyền)
Thấy Huân Nhi hỏi ngược lại, sắc mặt hai người Hồn Lâm chợt biến đổi.
Bọn họ cũng không ngờ rằng Hồn Nhai và Hồn Lệ lại lớn mật đến vậy, cư nhiên dám ra tay với mấy người Huân Nhi trong Thiên Mộ.
Chưa kịp để Hồn Lâm với Hồn Khải mở miệng nói chuyện thì giọng Đường Long vang lên.
- Thông Huyền trưởng lão cùng chư vị có mặt ở đây mời xem cái này.
Đường Long vung tay lên và Ảnh Châu trôi nổi giữa bầu trời, Hồn Lâm và Hồn Khải biến sắc muốn cướp đoạt Ảnh Châu thì bị Thông Huyền cùng Đường Long cản lại.
Ảnh Châu thả ra hình ảnh là Hồn Nhai và Hồn Lệ đang nói chuyện kế hoạch việc xuống tay với Cổ Huân Nhi, quan sát xong thì người Cổ tộc trên người Đấu Khí vận chuyển tùy thời đập chết Hồn Lâm và Hồn Khải.
Ảnh Châu chiếu xong thì hình ảnh nhất chuyển, bên trong lại vang lên giọng của Hồn Nhai nói chuyện với hai Linh hồn thể Hồn tộc bên trong Thiên Mộ về việc động thủ với các tộc trẻ tuổi còn lại.
Cường giả Viễn cổ Lục tộc đều là nhìn hai người Hồn Lâm và Hồn Khải với ánh mắt bất thiện.
Cổ Huân Nhi thấy hình ảnh này thì che miệng cười khẽ, nàng biết Đường Long đã động tay động chân với Ảnh Châu, mục đích là lôi kéo cừu hận của Viễn cổ Lục tộc đối với Hồn Lâm và Hồn Khải.
Sắc mặt hai người Hồn Lâm và Hồn Khải lúc trắng lúc xanh, bọn hắn không ngờ tới Hồn Nhai và Hồn Lệ có tính toán xuất thủ với thiêu kiêu Viễn cổ Lục tộc.
- Hừ, cường từ đoạt lý, các ngươi cố tình muốn tạo hiềm khích sao? Dù gì nơi này cũng là Cổ giới, hai người chúng ta không làm gì được, nhưng tên nhãi Tiêu Viêm kia, ngươi nhớ kỹ cho lão phu, mối thù của hai người Hồn Nhai, Hồn tộc ta chắc chắn sẽ trả đủ.(Hồn Khải)
- Các ngươi nghĩ dễ rời đi vậy sao?
- Ngươi muốn làm gì?(Hồn Lâm)
- Đương nhiên là lưu lại các ngươi.
Đường Long truyền âm cho tất cả mọi người dùng Đấu Khí che lỗ tay mình lại, tuy là những người khác không biết Đường Long có ý gì nhưng vẫn làm theo vì bọn họ biết cậu sắp động thủ với Hồn Lâm và Hồn Khải mà uy lực có phạm vi rất rộng.
- Ngươi…(Hồn Khải)
- Hoàng Tuyền Thiên Nộ.
- Thiên giai tuyệt kỹ của Hoàng Tuyền Yêu Thánh? Ngươi làm sao có được?(Hồn Lâm)
Hồn Lâm nói xong liền biến sắc dẫn đầu chạy trốn, Hồn Khải phản ứng chậm một bước bị Huyền Tuyền Thiên Nộ của Đường Long đánh trọng thương.
Phốc
- Hôm nay, các ngươi hai cái đừng mong rời đi.
- Phó Điện chủ cứu chúng ta.(Hồn Lâm)
Hồn Lâm không có cách nào khác ngoài việc cầu cứu Hồn Điện người âm thầm đi theo bọn hắn.
- Phó Điện chủ? Dù hắn có tới đây thì hắn cũng như các ngươi chết tại đây mà thôi.
- Khí phách lắm đấy nhóc con nhưng bản Điện chủ rất muốn biết ngươi có thực lực đó không?(Hồn Khiếu)
- Bản Điện?
Đường Long ngẩng đầu nhìn không gian vặn vẹo cách đó không xa cũng chăm chú lên.
Người tới rõ ràng là của Hồn Điện mà hắn lại tự xưng là Bản Điện, chẳng lẽ đây chính là vị điện chủ cực kỳ thần bí của Hồn Điện.
Hắc vụ không ngừng thẩm thấu ra từ trong không gian, cuối cùng ngưng tụ lại thành một đạo thân ảnh mờ ảo được bao bọc trong hắc vụ.
- Điện chủ Hồn Điện? Ngươi cũng dám cả gan xuất hiện tại Cổ giới?(Thông Huyền)
- Gọi ta là Phó điện chủ thì đúng hơn đấy.(Hồn Khiếu)
Đám hắc vụ kia hơi dao động, một tiếng cười nhạt truyền ra từ bên trong.
- Xem ra tên Phó điện chủ ngươi cũng chẳng có gan nhỉ, nếu dám xông vào Cổ giới thì sao không dùng bản thể, cho một cái hư ảnh đến chẳng lẽ ngươi sợ sao?
Đường Long liếc mắt liền nhận ra Hồn Khiếu đến đây chỉ là dùng hư ảnh mà không có dùng chân thân.
- Nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói bản điện không có gan đấy nhưng thành tựu hiện giờ của ngươi cũng làm ta rất bất ngờ.
Nếu sớm biết thì đã phái cường giả tới giết ngươi khi còn đang yếu.(Hồn Khiếu)
- Haha, lời đó thì ta nghe nhiều rồi mà không có bất kỳ ai thành công cả.
- Với thân phận Phó điện chủ Hồn Điện như ngươi, nếu đến đây chỉ để lảm nhảm mấy câu như vậy thì cái hư ảnh này đã không cần thiết phải tồn tại rồi.
Đường Long nâng bàn tay của mình lên mà lòng bàn tay có Không Gian Chi Lực phun trào hướng về phía Hồn Khiếu chộp tới, không gian xung quanh hư ảnh lập tức dậy sóng kịch liệt.
- Mục đích đến lần này của bản điện tự nhiên là vì Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay ngươi.(Hồn Khiếu)
- Chỉ cần ngươi giao ra trong tay Đà Xá Cổ Đế Ngọc thì ân oán giữa ngươi và Hồn Điện cứ thế xóa bỏ.(Hồn Khiếu)
- Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Hai chúng ta thù oán đã kết rất sâu rồi, không thể chỉ vì Đà Xá Cổ Đế Ngọc mà xóa bỏ liền xóa bỏ.
- Ngươi…(Hồn Khiếu)
- Phó điện chủ Hồn Điện – Hồn Khiếu đúng không? Đà Xá Cổ Đế Ngọc là ta không thể giao cho ngươi, nếu muốn lấy chân thân tới gặp mà lấy nhưng tiền đề chính là ngươi có thực lực đó.
- Trở về nói cho đám cẩu tạp chủng Hồn Điện và Hồn tộc kia, ngày sau ta sẽ giết từng tên một.
Các ngươi sẽ phải trả giá cho những tội ác mà các ngươi đã gây ra.
Khoảnh khắc bàn tay Đường Long nắm lại, không gian xung quanh bóng người kia nhất thời sụp đổ.
Lực lượng đáng sợ trực tiếp đánh nát cả không gian.
Cùng lúc đó, bóng người kia cũng hóa thành hư vô chỉ trong nháy mắt.
- Khặc khặc, tiểu tử thật cuồng vọng, ngươi là cái quái gì? Mạnh như Tiêu Huyền năm đó còn vẫn lạc trong tay Hồn tộc chúng ta huống chi là một tên Nhất tinh Đấu Thánh? Quả thật là không biết tự lượng sức, ha ha! Vậy bản điện sẽ chờ đến ngày đó, chỉ cần ngươi dám tìm tới tận cửa thì bản điện sẽ đích thân ra tay xử lý ngươi.(Hồn Khiếu)
- Phó điện chủ Hồn Điện mà chỉ có Tam tinh Đấu Thánh? Nói khoát mà không biết ngượng là gì.
Hồn Khiếu tưởng lầm Đường Long là Nhất tinh Đấu Thánh nên cực kỳ khinh thường, hắn nào ngờ Đường Long chỉ là giả bộ trang để qua mắt mọi người mà thôi.
- Thông Huyền trưởng lão, nếu không có chuyện gì thì ta xin phép cáo từ trước.
- Ừm.
Xích Diệt trưởng lão đi thông thả.(Thông Huyền)
Thông Huyền là biết thực lực chân thật của Đường Long mà không phải như Hồn Khiếu nói là Nhất tinh Đấu Thánh nên hắn cũng không lo lắng sự an toàn của Cổ Huân Nhi.
Hôm sau, Đường Long đang uống trà thì Nhược Lâm đi vào nói cho cậu tin tức khiến cho cậu tại chỗ nhảy dựng lên.
- Nàng nói là thật Lâm nhi?
- Thật trăm phần trăm.
Tin tức chỉ mới truyền ra mà thôi.(Nhược Lâm)
- Haha, chờ đợi thì cuối cùng tàn đồ cuối cùng Tịnh Liên Yêu Hỏa vị trí cũng xuất hiện rồi.
Đường Long lật bàn tay của mình, ở đó hai tấm da dê rách nát mà có tiêu chí một vị trí, có điều có một phần không đầy đủ.
- Ta không nên chậm trễ nên chạy tới đó trước.
Đường Long trực tiếp xé rách không gian rời đi, cậu chạy tới nơi buổi đấu giá có tàn đồ Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Ở đây tổ chức một buổi đấu giá nhưng Đường Long không có hứng thú với những đồ vật được đưa lên.
Trải qua hồi lâu thì Bảo Sơn lão nhân cũng xuất hiện, ánh mắt lão đảo mắt đại điện im lặng cười thầm.
Vì lão biết rõ sự hấp dẫn của Tịnh Liên Yêu Hỏa nên mới đem mảnh tàn đồ có liên quan đến nó giữ lại cho đến tận bây giờ mới lấy ra.
Trong đại điện, từng đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mảnh tàn đồ kia.
Những người ngồi đây đều không phải là hạng tầm thường nhưng đối với bọn họ mà nói thì Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn là một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai thực sự nhìn thấy.
Tất nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng đến sự khao khát của mọi người đối với nó.
Tóm lại, càng là vật cường đại thì mặc kệ nó có bao nhiêu nguy hiểm, nó vẫn sẽ dẫn đến vô số ánh mắt tham lam.
Tuy mảnh tàn đồ này không thật sự là Tịnh Liên Yêu Hỏa, nhưng nếu sở hữu nó thì sẽ có được một chút manh mối liên quan đến Yêu Hỏa kia.
Nếu có thể dựa vào tàn đồ để tìm ra, hơn nữa may mắn đem nó thu phục thì lợi ích đạt được sẽ vô cùng lớn.
- Ha ha, muốn là chủ nhân của mảnh tàn đồ này thì phải dùng một ít Đan dược để trao đổi.
Đương nhiên, phẩm chất Đan dược ít nhất phải là Lục sắc Đan lôi còn về số lượng như thế nào thì phải xem vào mọi người rồi.(Bản Sơn lão nhân)
‘Đúng là công phu sư tử ngoạm’
- Đấu giá bắt đầu, xin mời chư vị.(Bảo Sơn lão nhân)
Trong đại điện, rõ ràng số người có hứng thú với mảnh tàn đồ này không hề ít, lập tức có người mở miệng báo ra giả cả