Ryu cùng với Chie trò chuyện một lúc thì Itsuki đẩy cửa bước vào, cậu vẫn thắc mắc không biết vì sao mà Itsuki không nhớ ra mình, có khả năng là vì hồi nhỏ chơi với nhau có ấn tượng nhưng vì Nakano Rena cái chết mà bị cú sốc tinh thần dẫn tới việc vài chuyện lãnh quên.
- Mizako-sensei có thể hay không chỉ điểm một chút về Toán học?(Itsuki)
- Hỗ trợ học tập?
- Vâng.(Itsuki)
Itsuki có chút căng thẳng nhìn Ryu, nàng sợ Ryu sẽ không đồng ý.
Tựa hồ sợ Ryu không đồng ý, Chie ở một bên mở miệng khuyên bảo.
- Ryu-sensei đồng ý nàng đi.
Điểm số của nàng cũng như các chị em khác đều rất nát.(Chie)
Itsuki nghe được Chie lão sư nói mình thì sắc mặt đỏ lên vì ngượng ngùng nhưng thực chất sự thật là như vậy.
- Được rồi, vào thời gian kết thúc môn thì chúng ta sẽ tới thư viện dạy học.
Itsuki nghe vậy vui mừng không thôi, kỳ thật nàng cũng không muốn nhờ Ryu nhưng mà trong nội tâm của nàng là sai khiến mình đi tiếp xúc cũng như là trong mình đối với nam sinh trước mắt rất quen biết nhưng nàng lại không nhớ mình từng gặp ở đâu.
Itsuki cảm ơn Ryu rồi nhanh chóng rời đi, nàng vừa mới rời đi thì chuông trường reo lên.
Reng Reng Reng
Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ nghỉ trưa, Ryu cũng đứng lên rời khỏi Văn phòng Giáo viên.
Ryu rời khỏi văn phòng thì đụng phải Ichika, cậu cứ tưởng Ichika cũng giống như em út của mình mất trí nhớ tạm thời nhưng nàng chào hỏi làm cậu ngạc nhiên.
- Đã lâu không gặp, Ryu-kun.(Ichika)
- Ichika, cậu vẫn nhớ ta?
- Làm sao mà quên được người từng chiếm tiện nghi của ta?(Ichika)
Ryu hơi xấu hổ dùng tay sờ đầu mình, trước đây khi chơi đùa lỡ trượt chân mà té xuống.
Lúc đó, Ichika vừa lúc ở phía trước nên Ryu ngã nằm trên người nàng đồng thời bàn tay đặt ở vị trí không nên đặt.
- Ichika, vì sao Itsuki lại không nhớ gì về ta? Kể cả ba người khác nữa.
- À, chuyện đó sao? Trước đây khi mẹ chết dẫn tới việc bốn đứa em bị trầm cảm nặng.
Bố không có cách nào khác ngoài việc nhờ một nhà thôi miên lợi hại thôi miên các em để các nàng quên đi chuyện mẹ mất nhưng lại phản tác dụng và hiệu quả xấu là các nàng mất đi trí nhớ tạm thời, trừ người nhà thì ai cũng không nhớ.(Ichika)
- Nếu vậy thì cậu cũng phải bị chứ?
- Lần đó vì tớ đi lấy nước nên thoát nạn, nếu không thì tớ cũng tạo ngộ tình cảnh tương tự.(Ichika)
- Thì ra ra vậy.
Ichika nhìn Ryu lo lắng cho mình cùng với bốn đứa em gái của mình thì tâm trạng rất vui, nàng vẫn nhớ tới lời của mẹ.
--Đoạn hồi tưởng--
- Ichika, ta hi vọng về sau một trong năm chị em có thể cưới Mizako Ryu làm chồng.(Rena)
- Mẫu thân, ngài đang nói gì vậy?(Ichika)
- Haha, có thể các con không nhận ra nhưng ta là người từng trải nên nhận Ryu có ý với các con nhưng vì Nhật Bản luật pháp nếu không thì ta rất yên tâm giao cả năm đứa cho hắn.(Rena)
--Kết thúc--
- Cậu có muốn các em lấy lại ký ức không?
- Cầu còn không được.(Ichika)
- Vừa nãy ta thấy Itsuki từ trong văn phòng giáo viên chạy ra, nàng là chạy tới nhờ kèm cặp dạy học đúng không?(Ichika)
- Ừm.
- Nếu vậy thì tớ cũng tham gia.(Ichika)
- Trò chuyện tới đây thôi, chúng ta phải về lớp rồi.
Đã trễ 5 phút.
Ryu nhìn đồng hồ trong tay cùng với Ichika đi về Lớp 1–C, giờ này là giờ chủ nhiệm sẽ giành cho giáo viên chủ nhiệm phổ biến vài thứ.
Ryu cũng không có gì phổ biến nên để các học sinh tự học, có chỗ nào không hiểu có thể lên hỏi hắn.
- Ano, sensei.(Airi)
- Có chuyện gì sao, Airi?
Airi thấy Ryu nhìn mình thì đỏ mặt ngường ngùng cúi thấp đầu, Ryu dùng tay sờ đầu Airi để nàng bình tĩnh lại.
- Chúng ta rất quen thuộc nên không cần phải khẩn trưởng, dù quan hệ của chúng ta là thầy trò nhưng chúng ta là bằng tuổi nhau.
Airi gật đầu đưa tới trước mặt Ryu quyển tập, bên trên là vài vấn đề mà nàng không hiểu, tuy là ngoài Toán học nhưng Ryu vẫn tận tình chỉ dạy.
Có Airi dẫn đầu nên trong lớp các bạn gái cũng to gan lớn mật có điều đa phần là chuyện riêng tư nên Ryu không có trả lời trừ vài vấn đề hoặc nữ hài mà cậu quan tâm.
- Ryu-sensei, ta có chuyện muốn hỏi không biết được không?(Kikyou)
- Chuyện gì vậy, Kushida bạn học.
Kikyou cũng nói ra mục đích của mình, nàng cảm thấy mình cùng Ryu là bằng tuổi nhau nên có thể kết bạn được không, dù sao nàng ước mơ là kết bạn với tất cả mọi người.
Ryu cũng vui vẻ đồng ý khiến cho Kikyou vui vẻ không thôi.
Ryu đảo quanh một lượt lớp học thì phát hiện Horikita Suzune cùng với Shiina Hiyori không có xung quanh, hiển nhiên là các nàng bị cô lập, Ryu cũng muốn các nàng hòa nhập với mọi người nên tới bắt chuyện nhưng đáp lại cậu là thái độ lạnh lùng của Horikita Suzune.
Khi buổi học kết thúc thì mọi người ra về nhưng Ryu lại tới thư viện, vì tới sớm nên cậu đi dạo quanh một chút vô tình đụng phải Shiina Hiyori.
Shiina Hiyori mãi mê lựa sách nên không chú ý tới sự có mặt của Ryu, khi Hiyori tính lấy quyển sách ở trên cao mà không ngừng nhảy lên để lấy khiến cho ngực của nàng nảy lên.
Ryu thấy vậy liền buồn cười đi tới lấy quyển sách xuống đưa cho Hiyori, Hiyori nhìn người thầy dạy mình đưa tay cầm lấy.
- Cảm ơn.(Hiyori)
- Không có gì, không ngờ tới Hiyori bạn học lại có hứng thú với Văn học như vậy.
- Nó có kỳ lạ quá không?(Hiyori)
- Vì sao lại kỳ lạ, sở thích của mọi người là khác nhau mà.
Hiyori có chút bất ngờ nhìn Ryu, nàng cứ tưởng Hiyori sẽ chê cười vì sở thích của mình nhưng trái ngược thì Hiyori phát hiện Ryu không có chê cười.
- Nếu được thì chúng ta có thể giành thời gian trao đổi Văn học với nhau, ta biết vài thể loại Văn học nước ngoài.
- Ừm, cảm tạ sensei.(Hiyori)
Ryu tạm biệt với Hiyori đi tới khu vực tự học thì thấy Nakano Miku đang ngồi, hắn từ Ichika biết được trừ nàng thì bốn tỷ muội đều đối với hắn chuyện trước kia không có trí nhớ, hắn có cách để cho Itsuki cùng với ba người khác nhớ lại.
Ryu đi tới giả bộ quan sát Nakano Miku để mái tóc che mắt đủ cắt ngang trán, trên cổ có một cái tai nghe màu lam nhạt, khí chất cũng biến càng trầm mặc thêm.
- Nakano bạn học từ khi nào tới Thư viện vậy?
- Ngô?(Miku)
Miku nâng tay phải mình lên, xanh nhạt ngón tay ngọc nhẹ nhàng gảy một chút che mắt nghiêm tóc cắt ngang trán ngẩng đầu hướng Mizako Ryu trông lại, màu xanh thẳm đôi mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt mở miệng nói chuyện.
- Chúng ta tựa hồ không có quen biết nhau?(Miku)
- Chẳng phải chúng ta trước đó đã ước định tại Thư viện rồi sao?
- Ngươi… nhận lầm người.(Miku)
- Hử? Tuy ta không tự tin với trí nhớ của mình nhưng ta không thể nào nhận lầm người được, đừng có tưởng thay kiêu tóc là ta không nhận ra.
Miku nghe được lời Ryu nói liền không vui mà phồng má mình lên, Ryu thấy Miku tình cảnh này cực kỳ đáng yêu liền nín cười, dù sao trước đây hắn ưa thích chọc cho Miku phồng má lên.
- Chờ một chút? Ngươi nhìn có hơi gầy cùng với đó khí chất trên người cũng khác biệt.
Tựa hồ cũng hơi gầy.
Ánh mắt Ryu di động tới cặp đùi thon được vớ cao màu đen bọc lại, ít đi một phần chân tròn ngọc sáng mà nhiều hơn thon gầy tinh tế.
Nhận ra ánh mắt của Ryu đang nhìn chân của mình, Miku tay phải che lại váy đồng thời má cấp tốc phồng lên tựa hồ như sóc nhét vào trong miệng hạt dẹt quá nhiều.
- Có tội… mổ bụng.(Miku)
Ryu khóe miệng co giật khi mà Miku lại bắt hắn mổ bụng, đó là cách mà chỉ có những võ sĩ Samurai khi chịu tội mới làm cách đó.
- Cái đó thì ta cự tuyệt.
Ngươi không phải là Nakano Itsuki đồng học.
- Ngô?(Miku)
Miku mang theo tai nghe khẽ giật mình, nâng lên quai hàm thu hồi lại, thanh tịnh xanh thẳm trong đôi mắt thoáng qua Ryu.
‘Nam hài tử trước mặt có thể phân biệt ta