Hai tuần trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến trước ngày thi đại học một ngày.
Tối hôm đó, Lạc Vũ mồ hôi mồ kê ngồi dưới đất, cậu rốt cuộc cũng hoàn thành xong động tác cuối cùng rồi.
[Đinh....!đã hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng một lần đại rút thăm, 10 điểm thuộc tính.
Xin hỏi, hiện tại ký chủ có muốn rút thăm hay không?]
"Có".
Vòng tròn lớn bắt đầu quay, lần này trên bàn quay có nhiều phần thưởng mới như nấu ăn trung cấp, nhạc kỹ sơ cấp, y thuật sơ cấp,...có một cái cư nhiên là một vạn (10.000) điểm thuộc tính, nhưng mà ô một vạn thuộc tính quá nhỏ, xác suất trúng chỉ có 1%.
Kim đồng hồ chậm lại, lướt qua nấu ăn trung cấp, họa kỹ sơ cấp,...sau đó dừng ở ô trống.
[Chúc bạn may mắn lần sau]
Mặt Lạc Vũ đen lại, cư nhiên lãng phí một cơ hội như thế này, cậu không chịu thua mà dùng 10 điểm thuộc tính đổi lần quay thứ hai.
Lạc Vũ không tin vận khí lần này sẽ kém như lần trước.
[Đinh...chúc mừng ký chủ quay được nhạc kỹ sơ cấp, mời ký chủ kiểm tra và nhận hàng.
Lần rút thăm này kết thúc, điểm thuộc tính còn lại là 0, hoan nghênh ký chủ lần sau ghé thăm]
Lạc Vũ lập tức kiểm tra thuộc tính của mình.
Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 70 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 0 điểm
Kỹ năng: Ghi nhớ ( trung cấp), Nấu ăn ( sơ cấp), Nhạc kỹ (sơ cấp)
Trừ bỏ việc thu được nhạc kỹ sơ cấp, thể năng cũng tăng thêm 10 điểm, đây là nhờ quá trình luyện thể thuật gian khổ.
Tuy rút trúng kỹ năng nhìn thì có vẻ như khá vô dụng, nhưng Lạc Vũ cũng cảm thấy được an ủi, ít nhất cậu quay cũng trúng được một lần.
Chỉ như vậy thôi đủ để chứng minh vận may của cậu vẫn không tồi.
.............!
Đến ngày thi đại học, thí sinh cả nước như đang thủ thế sẵn sàng đón quân địch.
Ngay cả cảnh sát giao thông cũng chuẩn bị những phương án trợ giúp kịp thời cho những thí sinh bởi vì kẹt xe mà không thể đến kịp trường thi.
Người Hoa Quốc rất coi trọng kỳ thi đại học, nhiều người cho rằng kỳ thi đại học sẽ quyết định đến tương lai con em bọn họ.
Cho nên, một số phụ huynh thậm chí còn lo lắng hơn cả thí sinh.
Trùng hợp Ba Lạc và mẹ Lạc chính là hai vị phụ huynh như thế.
Quán ăn trong giai đoạn chuẩn bị còn rất nhiều công việc nhưng hai người gác lại tất cả, một hai đòi phải đưa Lạc Vũ đến cổng trường thi cho bằng được.
Lúc đến nơi, liền thấy Tôn Minh Hạo đang lắc lư đi tới.
"Chú, dì, hai người đưa Lạc Vũ đến à?" Tôn Minh Hạo tiến lên hỏi.
Bởi vì trong hai tuần qua, ba người Tôn Minh Hạo đều ăn trưa ở nhà Lạc Vũ, mà giữa trưa ba Lạc, mẹ Lạc thỉnh thoảng trở về nhà, có hai lần mẹ Lạc làm đồ ăn, thường xuyên qua lại nên cả hai bên cũng dần quen thuộc hơn.
Mẹ Lạc có ấn tượng khá tốt với tiểu soái ca này.
Trước cổng trường, hầu hết học sinh đều được ba mẹ đưa đến.
Thấy Tôn Minh Hạo chỉ đi một mình, Lưu Phương không nhịn được hỏi: "Minh Hạo à, ba mẹ không đưa cháu đến đây sao?"
"Bọn họ có việc phải làm không đến được, nên cháu tự mình tới".
Tôn Minh Hạo không thèm để ý nhún nhún vai.
"Như vậy à, Minh Hạo, cháu cùng phòng thi với Lạc Vũ nhà dì sao?" Mặc dù cảm thấy hành vi của ba mẹ Tôn Minh Hạo không thỏa đáng cho lắm, nhưng chuyện nhà người ta bà không tiện lên tiếng, cho nên Lưu Phương nói sang chuyện khác.
"Dạ, cùng một phòng thi, cho nên một chút nữa cháu đành phải mặt dày nhờ Lạc Vũ chiếu cố rồi".
Tôn Minh Hạo ngoan ngoãn nói.
"Cháu khách sáo quá, dì còn muốn nhờ cháu giúp đỡ Tiểu Vũ đây này.
Cháu cũng biết, Tiểu Vũ tương đối hướng nội, từ nhỏ đến lớn vẫn không có một đứa bạn nào, nên tí nữa nhờ cháu chiếu cố hắn một chút".
Lưu Phương cười nói.
Tôn Minh Hạo vỗ ngực nói: "Nếu dì đã nói như vậy, cháu nhất định sẽ giúp hết sức mình".
Lạc Triệu Quốc đứng bên cạnh nhìn thời gian, nói với Lưu Phương: "Được rồi, gần đến giờ thi, bà còn lôi kéo mấy đứa nhỏ nói nhiều như vậy làm gì".
Lưu Phương lúc này mới phản ứng lại, nói với Tôn Minh Hạo: "Cho dì xin lỗi, giờ cháu cùng Tiểu Vũ nhanh chóng vào phòng thi đi".
Nói xong, xoay người lại dặn dò Lạc Vũ: "Tiểu Vũ à, lúc thi con đừng căng thẳng quá, câu nào dễ thì làm trước, khó quá thì làm sau, biết không?"
Nghe những lời quan tâm của Lưu Phương, Lạc Vũ không cảm thấy dong dài chút nào, cậu vừa nghe vừa gật đầu.
Chờ Lưu Phương nói xong, cậu với Tôn Minh Hạo mới đi vào cổng trường.
"Mẹ cậu thật tốt, làm đồ ăn cũng rất ngon, mặc dù không ngon bằng cậu.
Có đôi khi tôi thực sự rất hâm mộ nha".
Nghĩ đến lâu rồi không gặp ba mẹ, Tôn Minh Hạo cảm thấy chua xót trong lòng.
Lạc Vũ nhẹ nhàng nói: "Tình yêu thương dành cho con cái của mỗi bậc cha mẹ đều khác nhau, có lẽ điều ngươi nghĩ là đúng, nhưng nếu đứng ở một góc độ khác, ngươi có thể phát hiện ra những điều mà trước đây ngươi chưa từng được thấy".
Ngày thường Lạc Vũ thuộc tuýp người lạnh lùng, ít nói, nhưng Tôn Minh Hạo phát hiện, có đôi lúc từng câu từng chữ Lạc Vũ nói ra đều rất có đạo lý, Tôn Minh Hạo nhìn cậu một cái rồi nói: "Lạc Vũ, tôi cảm thấy cậu rất giống một triết gia".
"Không có hứng thú".
Lạc Vũ ném xuống một câu, rồi bước vào phòng thi.
Tôn Minh Hạo đi phía sau mỉm cười, đây mới là Lạc Vũ mà hắn biết.
Sau hai tuần tiếp xúc, có lẽ hắn đã hiểu một phần nào tính cách và thói quen của cậu.
Nếu đổi thành người khác, bọn họ có lẽ sẽ nghĩ Lạc Vũ quá mức kiêu ngạo, nhưng Tôn Minh Hạo biết thực ra Lạc Vũ không hề kiêu ngạo chút nào, chỉ là do tính cách của cậu như vậy thôi.
Môn đầu tiên của kỳ thi đại học cuối cùng cũng bắt đầu, thầy giám thị dường như biết Lạc Vũ, cho nên từ lúc bắt đầu thi đã không ngừng nhìn về phía cậu.
Nếu là học sinh khác, nhất định sẽ rất khẩn trương và cảm thấy áp lực, nhưng Lạc Vũ một chút cảm giác cũng không có.
Đợi tiếng chuông làm bài vang lên, cậu ngay lập tức cầm bút lên, đọc đề đến đâu là viết tới đó, không có một giây phút ngừng nghỉ nào.
Chưa đầy mười lăm phút, cậu đã làm hết phần trả lời câu hỏi.
Lần này Lạc Vũ thực sự làm hết khả năng của mình, không hề giữ lại một