Ngay khi có thành tích thi đại học, mọi người đều sợ ngây người trước điểm số của Thủ khoa khối xã hội năm nay, 750 điểm, cư nhiên đạt điểm tối đa, ý niệm đầu tiên của mọi người là, sao có thể?
Sau đó các phóng viên bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tư liệu có liên quan đến Lạc Vũ.
Sáng sớm, trước cổng tiểu khu, nơi Lạc Vũ đang sinh sống đã bị một đoàn phóng viên vây kín, các hộ gia đình trong tiểu khu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Xin chào, bác gái, tôi muốn hỏi một chút, bạn học Lạc Vũ sống ở nơi này sao?" Một nữ phóng viên ngăn một bác gái trong tiểu khu vừa mới đi mua đồ ăn sáng chuẩn bị trở về nhà.
"Lạc Vũ?" Bác gái chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, không khỏi có chút đề phòng: "Trong tiểu khu chúng tôi không có người này, làm sao vậy? Nó phạm pháp?"
Nữ phóng viên cười nói: "Ha ha, bác gái, bác cứ nói đùa, Lạc Vũ không có phạm pháp, mà cậu ấy chính là Thủ khoa đại học năm nay, chúng tôi đến đây là để phỏng vấn cậu ấy".
"Thì ra là như thế, Thủ khoa đại học a, quả thật rất lợi hại, nhưng trong tiểu khu chúng tôi không có hài tử nào học tập tốt như vậy".
Tiểu khu không lớn, người cũng không nhiều, nên đại đa số mọi người đều nhận thức lẫn nhau, nếu con cái nhà ai mà thông minh như vậy, nhất định sẽ có một chút tin tức truyền ra, bởi vì mỗi khi các phụ huynh tụ tập lại với nhau, bọn họ đều thích nói về con cái nhà mình.
Mặt khác, bác gái đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói "Lạc Vũ, không phải đó là con trai nhà Lưu Phương hay sao?"
"Lưu Phương?" Nữ phóng viên vừa nghe tên này, hai mắt sáng ngời: "Đúng đúng đúng, thân mẫu Lạc Vũ chính là tên này, bác gái, bác có thể chỉ cho tôi biết nhà bọn họ ở đâu không?"
"Nhà bọn họ ở lầu ba phòng 301 của tòa nhà đó".
Bác gái chỉ vào một tòa nhà rồi nói với nữ phóng viên.
"Cảm ơn bác gái, chúc bác một ngày tốt lành".
Nữ phóng viên lập tức mang theo người quay phim chạy đến nhà Lạc Vũ.
Từng đợt chuông cửa dồn dập vang lên, Lưu Phương đang ăn bữa sáng cùng chồng và con trai, nghe tiếng chuông cửa định đứng dậy nhưng Lạc Vũ ngăn lại: "Mẹ, để con".
Ngay khi cửa được mở ra, Lạc Vũ bị ánh đèn flash làm cho hoa mắt.
Các phóng viên không ngờ người ra mở cửa lại là một thiếu niên phong tư trác tuyệt như thế, bọn họ hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Xin hỏi, bạn học Lạc Vũ có ở đây không?"
"Chào cậu, xin hỏi có phải Thủ khoa đại học Lạc Vũ đang sống ở đây không?"
.........!
Lạc Vũ nhìn một đám người đang chen chúc trên hành lang, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chen chen chúc chúc mà tranh nhau phỏng vấn, mấy hộ gia đình bên cạnh bị trận thế này kinh động liền đứng ở cầu thang hành lang xem náo nhiệt, Lạc Vũ mở cửa nói: "Mọi người vào đi, đừng chen lấn, cẩn thận bị thương".
Phong thái nhẹ nhàng, cử chỉ ưu nhã, Lạc Vũ thành công giành được hảo cảm của phóng viên.
Bởi vì ngoại hình trước đây của Lạc Vũ khác xa so với hiện tại nên các phóng viên đều không nhận ra cậu.
Nhìn thấy một nhóm người cầm microphone với máy quay phim đi vào, Lưu buông bát cơm rồi nhanh chóng đi tới: "Có chuyện gì vậy, đây là, các người là ai?"
Các phóng viên vừa nhìn thấy Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc liền sôi nổi giơ microphone lên.
"Xin hỏi hai người là cha mẹ của bạn học Lạc Vũ sao?"
"Đúng vậy".
Lưu Phương với Lạc Triệu Quốc đồng thời gật đầu, Lạc Triệu Quốc hỏi: "Mấy người là ai, tới nhà chúng tôi làm gì?"
"Chúng tôi là phóng viên của Tân Thành Nhật Báo, hiện tại chúng tôi muốn phỏng vấn phụ huynh em Lạc Vũ một chút,"
"Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình XXX..."
"Chúng tôi là phóng viên của đài phát thanh hằng ngày..."
......!
Lạc Triệu Quốc vừa nghe vừa gật đầu, thì ra là phóng viên, bỗng nhiên trong lòng cả kinh, nhưng ông cũng bừng tỉnh lại, lúc này Lạc Triệu Quốc mới nhớ con mình là Thủ khoa cả nước, khẳng định họ tới vì Tiểu Vũ rồi, ông quay lại nói với Lưu Phương: "Em mau đem trà ra đây mời các vị phóng viên".
"Được, được".
Lưu Phương nhanh chóng thu dọn đồ ăn trên bàn rồi mới đi pha trà.
"Đừng, đừng, chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn một chút thôi".
Hiện tại, các phóng viên đều sốt ruột muốn có tư liệu rồi nhanh chóng trở về, làm gì mà còn tâm trạng uống trà.
"Xin hỏi, bạn học Lạc Vũ có ở đây không?" Vào nhà lâu như vậy mà chưa thấy thân ảnh Lạc Vũ, nam phóng viên sốt ruột hỏi.
"Không phải đang ở phía sau mọi người sao? Nãy mở cửa cho các vị chính là Tiểu Vũ đấy!" Lạc Triệu Quốc vẫy tay: "Tiểu Vũ, mau lại đây, phóng viên muốn phỏng vấn con".
Lạc Vũ mỉm cười ngồi bên cạnh ba mẹ, các phóng viên không thể tin được thiếu niên phong tư trác tuyệt, quý khí đầy người này lại chính là người mà bọn họ muốn tìm.
"Đây là...bạn học Lạc Vũ?"
"Sao có thể, đây rõ ràng là hai người!"
"Nhưng nơi này cũng không có ai khác, nhìn kỹ xem, có vẻ giống với ảnh trên phiếu dự thi, nhìn ngoài đời thì đẹp hơn, tinh xảo hơn trong ảnh nhiều".
"Khí chất, đúng vậy, chính là khí chất, so với ảnh chụp thì ngoài đời có khi chất hơn nhiều, hơn nữa ảnh chụp trên phiếu dự thi cũng có chút mơ hồ".
"Cha mẹ không có khả năng nhận lầm con mình đi, hơn nữa thi đại học xong mới có hơn mười ngày, phẫu thuật thẩm mỹ là việc bất khả thi".
......!
Không ít phóng viên lấy điện thoại di động ra, ngồi đối chiếu với ảnh chụp trong phiếu dự thi được đăng trên trang của trường.
Ảnh trên phiếu dự thi được chụp trước khi Lạc Vũ gặp hệ thống, ảnh chụp hơi mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt.
Cũng may dịch cải tạo gien không thay đổi ngũ quan của Lạc Vũ, mà nó chỉ làm cho các đường nét trên khuôn mặt trở nên tinh xảo hơn mà thôi.
Cho nên, cẩn thận đối chiếu thì cũng sẽ nhìn ra được đây là cùng một người.
Nay đã tìm được chính chủ, các phóng viên sôi nổi dời mục tiêu.
"Bạn học Lạc Vũ, xin hỏi cậu có cảm tưởng gì khi trở thành Thủ khoa khối xã hội đầu tiên đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học?"
"Tôi nghe nói rằng bạn đột nhiên bị chuyển từ lớp chính khóa sang lớp thường một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Còn có thông tin ẩn nào khác không?"
"Nghe nói thành tích trước đây của cậu không tốt, trước kỳ thi đại học bị một nữ sinh từ chối, sau vụ này thành tích đột nhiên tốt lên.
Xin hỏi, có phải cậu vì nữ sinh này mà nỗ lực học tập không?"
......!
Các phóng viên ngày càng hỏi nhiều vấn đề, tuy có một số vấn đề không đúng sự thật, nhưng cũng có một số vấn đề quả thật có tồn tại.
Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương khi nghe Lạc Vũ bị một nữ sinh từ chối, cả hai đều nhìn về phía Lạc Vũ.
Lạc Vũ vốn là người hướng nội, không muốn tiếp xúc với người khác, nếu là trước đây, cậu khẳng định sẽ bị hoảng loạn, nhưng bây giờ cậu đã có thể bình tĩnh thoải mái mà nói chuyện với nhiều phóng