Khi Tôn Minh Hạo ra khỏi phòng liền nghe thấy Lưu Phương kích động nói: "Tiểu Vũ, sáng nay lúc con vừa mới ra khỏi nhà thì một nhóm người trong đó có Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Hiệu trưởng cao trung Sùng Dương đến đây a! Vị Bộ trưởng kia nói bởi vì con đạt được danh hiệu Thủ khoa cả nước nên thay mặt toàn thị khen thưởng học bổng 3 vạn tệ*.
Hơn nữa, Hiệu trưởng Sùng Dương cũng trao tặng học bổng 2 vạn tệ, tổng cộng con được nhận 5 vạn tệ".
Lúc đó, mấy người hàng xóm có mặt trong nhà đều tỏ vẻ hâm mộ, Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc miễn bàn có bao nhiêu mặt mũi.
* 3 vạn = 30.000
Lạc Triệu Quốc nói tiếp: "Số tiền đó ba sẽ gửi vào trong thẻ của con, lên đại học, nơi cần dùng tiền rất nhiều".
Thì ra là thế, Lạc Vũ nghĩ thầm, chẳng trách mấy người vừa rời đi nhìn cậu như thể cậu là một khối thịt to đùng vậy.
"Đúng rồi, hôm nay có rất nhiều trường gọi điện đến, mục đích là muốn con vào trường đại học của họ, nhưng mẹ đã từ chối hết".
Lưu Phương cười nói.
"Vâng, dù sao con đã quyết định vào Kinh Đại rồi".
Đối với mấy trường đại học khác, Lạc Vũ cũng không có hứng thú.
"Lạc Vũ, được lắm, không ngờ cậu đã trở thành Thủ khoa cả nước a!" Tôn Minh Hạo đi đến bên cạnh Lạc Vũ rồi ngồi xuống, hỏi tiếp: "Cậu thi được bao nhiêu?"
"750 điểm, là điểm tối đa".
Lưu Phương cướp lời đáp.
"Điểm tối đa? Tôi nhớ trong kỳ thi đại học, khối xã hội chưa từng có người đạt điểm tối đa, chẳng trách ngay cả Bộ trưởng Bộ Giáo dục cũng cấp học bổng cho cậu".
Hiện tại, Tôn Minh Hạo đối với Lạc Vũ phục sát đất, thi khối xã hội mà còn đạt điểm tối đa, đây có còn là người không? Lúc này, chẳng những nổi danh ở G thị, mà trường Sùng Dương còn nổi tiếng khắp cả nước vì đây là cái nôi đã dưỡng ra Thủ khoa khối xã hội đầu tiên đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học.
Chính vì như vậy nên cũng không khó hiểu tại sao Hiệu trưởng trường Sùng Dương lại tặng học bổng 2 vạn tệ cho Lạc Vũ.
"Minh Hạo, vậy cháu đã tra điểm thi đại học của mình chưa? Thế nào, có thể cùng vào Kinh Đại với Tiểu Vũ nhà dì không? Nếu hai đứa có thể cùng nhau học một chuyên ngành thì tốt quá".
Lưu Phương hỏi.
"Có thể, nhưng chẳng qua cháu chuẩn bị đăng ký ngành Chính trị quốc tế, còn Lạc Vũ thì cháu cũng không biết cậu ấy chọn ngành gì".
Hôm nay Tôn Minh Hạo khó khăn lắm mới trốn ra ngoài, hắn không muốn bị Cửu cửu bắt lại nên thay vì về nhà, hắn trực tiếp tới tìm Lạc Vũ, một hồi lăn qua lăn lại hắn cũng quên luôn vụ tra điểm thi đại học.
Năm nay, bởi vì ba hắn và bác Chu đều được chuyển về Thủ đô, nên hắn cùng Chu Gia Hạo, Chu Gia Trí dù thi đại học được bao nhiêu điểm thì ba người bọn họ vẫn sẽ học ở Kinh Đại.
Nghe được Tôn Minh Hạo cũng vào Kinh Đại, Lưu Phương vui vẻ: "Tốt quá, vậy là Tiểu Vũ sẽ có bạn đồng hành rồi, hôm qua Tiểu Vũ nói muốn học kinh tế, tuy hai đứa khác chuyên ngành, nhưng được học cùng trường cũng tốt rồi".
"Bà nghĩ Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ sao? Đại học cũng chính là một xã hội thu nhỏ, đứa nhỏ đi đến đó nên học được cách độc lập".
Tuy Lạc Triệu Quốc cũng là một người cha yêu thương con mình, nhưng ông sẽ không cưng chiều con, thời điểm đứa nhỏ chuẩn bị trưởng thành, ông vẫn rất lý trí mà buông tay ra để con nó tự mình bước đi.
Lạc Vũ không muốn tiếp tục cái chủ đề này, cậu liền lấy điện thoại mua cho ba mẹ ra, tuy Lưu Phương cùng Lạc Triệu Quốc nói vài câu, nhưng nhìn bọn họ có vẻ rất cao hứng.
"Ba, để con giúp".
Bởi vì chính Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương cũng là đầu bếp nên trong quán chỉ thuê thêm một đầu bếp.
Lạc Vũ thấy Lạc Triệu Quốc bận đến nỗi mồ hôi đầy đầu liền nhanh chóng đi tới giúp.
"Không cần, ở đây quá nóng, nếu muốn hỗ trợ thì con giúp ba mang mấy món này ra".
Lạc Triệu Quốc đem đồ ăn đặt trên bàn rồi nói với Lạc Vũ.
"Cửu cửu, cháu tới rồi".
Lạc Vũ còn chưa bắt đầu hành động thì Tôn Minh Hạo đã giành trước một bước, bưng mâm đồ ăn lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Thấy vậy, Lạc Vũ đành phải bưng mâm đồ ăn khác ra ngoài.
Trong quán có lắp hai chiếc TV, lúc này hai nữ sinh ngồi cạnh TV đã chuyển sang kênh giải trí, cái kênh này thường tiết lộ một số tin Hot xảy ra gần đây trong giới giải trí.
"Gần đây có một người còn nổi tiếng hơn những minh tinh xinh đẹp trong giới giải trí chúng ta nữa, có thể nói cậu ấy đã trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều người, bản thân tôi cũng cực kỳ thích cậu ấy, chẳng những học giỏi mà còn đẹp trai nữa".
Nữ MC hai tay ôm mặt, giả bộ khát khao.
Nam MC bên cạnh không nhìn được nữa: "Sao chị cũng có thể như vậy, ngày hôm qua, mấy cô gái xung quanh em cứ nhắc cậu ấy hoài a! Nhưng nghe nói cậu ấy còn chưa thành niên đâu, gái già như chị chẳng lẽ muốn trâu già gặm cỏ non?"
"Chị đây cũng chỉ hơn cậu ấy tám tuổi thôi, già đâu mà già".
Nữ MC làm bộ tức giận đánh nam MC một cái.
Nghe đến nó, hai nữ sinh không hẹn mà cùng kêu lên: "Lạc Vũ".
Không sai, ngay sau đó, nữ MC tung ra một bức ảnh chụp: "Cậu ấy chính là Thủ khoa đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học năm nay, Lạc Vũ.
Trời ạ, quá soái, nhìn cậu ấy, chị cảm thấy những soái ca bên cạnh đã không còn là soái ca nữa rồi."
"A, đẹp trai quá...." Ngồi trước màn hình TV, sau khi nhìn thấy thiếu niên trong bức ảnh, cả hai nữ sinh đều trở thành hoa si.
Lúc này, một TV khác cũng bắt đầu phát tin tức.
"Năm nay, Thủ khoa khối xã