Ban đêm, lúc lên mạng, phát hiện bản thân một lần nữa trở thành người nổi tiếng, Lạc Vũ không để ý nhiều.
Chuyện giống như vậy, đợi qua một đoạn thời gian, trên mạng sẽ tự động hạ nhiệt, đến lúc đó cũng không có bao nhiêu người nhớ rõ cậu.
Hoàn thành nhiệm vụ thi đấu, Lạc Vũ được một lần đại rút thăm trúng thưởng, kết quả cậu quay trúng thư pháp sơ cấp, tuy tác dụng không lớn, nhưng ngày thường cũng có thể tự luyện, hơn nữa thư pháp còn giúp tu tâm giữ tính.
So ra, cái này còn hữu dụng hơn sơ cấp nhạc kỹ nhiều.
Ngày hôm sau, lúc sáng sớm, một chiếc BMW phiên bản giới hạn đậu trước cổng tiểu khu, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Vừa mới ăn sáng xong, Lạc Vũ liền nhận được điện thoại của Mặc Hàn.
"Làm sao vậy?" Uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, Tôn Minh Hạo hỏi.
Lạc Vũ buông điện thoại: "Cửu cửu của cậu nói sẽ có người tới đón tôi, hiện tại xe đang đậu trước cổng tiểu khu".
"Hả? Vậy cậu thực sự muốn đi?" Tôn Minh Hạo hỏi lại lần nữa.
"Đương nhiên".
Chỉ là nấu bữa cơm mà thôi, lại không phải đi chịu chết, sợ cái gì.
Lạc Vũ đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, Tôn Minh Hạo thấy vậy liền gọi lại: "Khoan đã, tôi đi với cậu, với lại trốn ở nhà cậu mấy ngày rồi, giờ mà lại trốn cũng không phải biện pháp".
Tôn Minh Hạo quyết định trở về tự thú.
"Tùy cậu".
Lạc Vũ thâm thúy nhìn hắn.
..............!
Áo Nguyên Hoa Viên là khu biệt cao cấp nhất G thị, những người sống ở đây không phú thì cũng quý.
Mà Áo Nguyên Hoa Viên được chia thành các khu từ trung cấp đến cao cấp, khu biệt thự tầm trung tuy không lớn nhưng được trang hoàng hoa mỹ, giá của mỗi căn đều hơn một ngàn vạn.
Còn khu biệt thự cao cấp, không chỉ có diện tích lớn, mà cách trang hoàng càng tinh xảo đẹp mắt, mỗi căn biệt thự đều chào giá hơn trăm triệu tệ.
Trong một căn biệt thự thuộc khu biệt thự cao cấp, một người đàn ông đeo kính gọng vàng cung kính nói với nam nhân đang đứng đối diện của sổ, thân hình cao lớn đưa lưng về phía hắn: "Đã đón được người, bất quá Tôn thiếu gia cũng đi theo".
"Ừ".
Nam nhân chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Di động Chu Văn Trùng vang lên, hắn nhanh chóng bắt máy.
"Được, tốt".
Cúp điện thoại, Chu Văn Trùng nói với đại Boss: "Chủ tịch, bọn họ đã tới rồi, giờ tôi đi xuống đón họ".
Nam nhân không đáp lại, Chu Văn Trùng cũng không để ý, hắn đã quen rồi.
Xe dừng trước cửa biệt thự, Lạc Vũ và Tôn Minh Hạo từ trong xe đi ra, Chu Văn Trùng lập tức tiến lên chào hỏi.
"Hoan nghênh Lạc thiếu, Tôn thiếu gia, chủ tịch đang đợi hai người".
"Ít nói nhảm, đi thôi".
Tôn Minh Hạo trừng mắt nhìn Chu Văn Trùng, dẫn đầu đi vào.
Ngồi trên ghế sô pha cao cấp, Tôn Minh Hạo có chút đứng ngồi không yên, hắn cúi đầu, cả người không còn khí thế kiệt ngạo như vừa mới đối mặt Chu Văn Trùng.
Mà nam nhân ngồi đối diện, từ đầu đến giờ một câu cũng chưa nói, thế nhưng lại tạo thành áp lực cực lớn đối với hắn.
Rốt cuộc, Tôn Minh Hạo cũng chịu không nổi bầu không khí này, mở miệng nói: "Cửu cửu, cháu sai rồi".
"Sai ở đâu?" Giọng Mặc Hàn mơ hồ chứa đầy uy nghiêm.
"Cháu không nên không nghiêm túc huấn luyện, không nên bỏ trốn khi được nghỉ phép, và lúc chạy trốn, lại càng không nên không liên lạc với gia đình mình".
Tôn Minh Hạo ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình.
Mặc Hàn trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Bọn họ rất lắng cho ngươi".
"Lo lắng cho tôi?" Tôn Minh Hạo hừ lạnh một tiếng: "Lo lắng cho tôi, sẽ để tôi dọn ra ngoài sống một mình.
Lo lắng cho tôi, mỗi tháng không đến thăm tôi một lần.
Lo lắng cho tôi, từ ngày tôi rời nhà trốn đi, hai người bọn họ không một cuộc gọi đến".
Tôn Minh Hạo càng nói càng kích động: "Ba dồn hết tâm tư cho công việc, còn mẹ thì ngày nào cũng đi công tác.
Trong lòng họ, có khi nào để ý đến tôi không?"
Đối với ba mẹ, Tôn Minh Hạo gần như tuyệt vọng.
Bọn họ chính là cái gai trong lòng hắn, thời điểm không nhắc tới còn tốt, nhưng một khi đã nhắc tới, lại cảm thấy nhoi nhói trong tim.
Một năm trước, khi hắn một mình dọn ra ngoài, bọn họ không có ngăn lại, mỗi tháng không đến thăm nỗi một lần, đã thế còn chưa từng gọi cho hắn lần nào, hắn cảm giác như bọn họ đã quên mất sự tồn tại của mình.
Điều kỳ quái nhất chính là, bọn họ lại nhầm ngày sinh nhật của hắn.
Ở nhà Lạc Vũ mấy ngày nay, nhìn thấy ba mẹ Lạc Vũ quan tâm thế nào với cậu, trong lòng hắn rất hâm mộ.
Nhiều khi hắn nghĩ, gia đình luôn tràn đầy sự ấm áp cùng thân tình mới chính là điều mà hắn mong muốn nhất.
"Ngươi cho rằng, ở trong trường gây rắc rối, ra bên ngoài ẩu đả với người khác, ai là người giải quyết.
Ngươi cho rằng quần áo đang mặc trên người, ai là người mua.
Ngươi cho rằng bảo mẫu không thầy dạy cũng có thể biết được ngươi thích ăn gì, không thích ăn cái gì và ăn gì sẽ bị dị ứng sao?"
Gặp Mặc Hàn vài lần, lần đầu tiên Lạc Vũ thấy anh nói một hơi dài như vậy.
Đối mặt với những câu chất vấn của Cửu cửu, Tôn Minh Hạo nhất thời không biết nên trả lời thế nào, trong lòng quặn đau, yết hầu giống như bị bóp lấy, nói không ra lời.
Mặc Hàn tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng, lần trước sinh bệnh, ai là người chăm sóc cho ngươi cả đêm, ai là người cho ngươi uống thuốc, dùng cồn lau mình cho ngươi để hạ nhiệt, sáng sớm còn phải nấu cháo cho ngươi ăn?"
Lần trước Tôn Minh Hạo bị người đả thương, tuy đã được Lạc Vũ cứu nhưng cũng chịu không ít vết thương.
Đêm đó, trong bệnh viện hắn liền sốt cao, hắn vẫn luôn cho rằng chính bác sĩ hộ sĩ là người chăm sóc hắn.
Thời điểm tỉnh lại, nhìn thấy bát cháo, cũng tưởng hộ sĩ nào đó thấy hắn đáng thương nên nấu cháo cho hắn ăn.
"Nhưng ngay cả khi những gì Cửu cửu nói là sự thật thì thế nào, ngày tôi dọn ra ngoài, bon họ không hỏi lấy một câu, cả tháng trời cũng không gọi điện cho tôi, đến nỗi sinh nhật tôi bọn họ còn nhớ nhầm ngày.
Cửu cửu, người nói đi, chẳng lẽ những điều này đều là giả sao?" Tôn Minh Hạo ngửa đầu hét lớn, thế nhưng Lạc Vũ lại phát hiện giọng điệu của hắn không tự tin lắm.
"Tự mình xem đi".
Mặc Hàn rút ra một ít văn kiện, rồi ném trước mặt Tôn Minh Hạo.
Tôn Minh Hạo cầm lấy văn kiện, khi nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lúc này, trên mặt Tôn Minh Hạo hiện lên vẻ mờ mịt, áy náy, tội lỗi.
Hắn nghẹn ngào run rẩy: "Nhưng bọn họ lại quên mất sinh nhật tôi".
"Trước đó bận một số việc nên quên đưa quà cho ngươi".
Mặc Hàn giải thích: "Hiện tại mọi chuyện đã giải quyết xong, bọn họ đang ở nhà chờ ngươi".
Tôn Minh Hạo lập tức đứng dậy, không nói không rằng chạy ra khỏi biệt thự.
Toàn bộ quá trình, Lạc Vũ không nói một câu.
Chuyện nhà người ta, cậu không tiện bình luận và cũng không nghĩ nhúng tay vào.
"Tôi đói bụng".
Mặc Hàn đột nhiên nói, chẳng qua lại khôi phục bộ dạng lạnh nhạt ít nói như trước.
"Anh muốn ăn