Một người quá hướng nội, về mặt y học gọi là chứng tự kỷ.
Chẳng qua, hướng nội còn nguyện ý giao tiếp với người khác, nhưng sẽ nói rất ít.
Trong khi đó, chứng tự kỷ là hoàn toàn cô lập bản thân với thế giới xung quanh và không muốn giao tiếp với bất kỳ ai.
Lạc Vũ từng sống quá mức hướng nội.
Khi Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương dẫn cậu đến phòng khám, bác sĩ tâm lý đã kết luận cậu không mắc chứng tự kỷ, chẳng qua so với người bình thường, cậu hướng nội nhiều hơn mà thôi.
Thời điểm đi đến chỗ đứa nhỏ, cậu phát hiện dưới đáy đàn dương cầm cư nhiên có bánh xe, có thể tùy thời đẩy đi.
Mà lúc này, đứa nhỏ đang tháo dỡ dụng cụ cố định dương cầm.
Khi Lạc Vũ đến đây, tầm mắt cậu bé di chuyển từ đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ hướng lên trên, dời qua đôi chân thon dài, rồi nhìn đến khuôn mặt.
Mái tóc đen nhánh mềm mại, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mà lúc này Lạc Vũ lại đưa lưng về phía ánh sáng, mặt trời giữa trưa độc ác tựa hồ cũng bị Lạc Vũ chinh phục và trở thành vầng hào quang của cậu.
Vầng sáng màu vàng vây quanh Lạc Vũ làm cậu bé tưởng rằng mình đã thấy thiên thần.
"Có thể cho anh mượn đàn dương cầm một chút được không?" Thanh âm của người tới rất dễ nghe, hơn nữa còn mang theo giai điệu độc đáo khiến cậu bé nhớ đến giọng ca của mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Cậu bé không một tiếng động gật đầu.
Người tới hơi mỉm cười, như một đóa thủy tiên ưu nhã nở rộ, cậu nói: "Cảm ơn".
Sau đó trực tiếp ngồi đối diện đàn dương cầm.
"Đinh đinh đang đang..." Lạc Vũ thử âm.
Mặc dù cậu cảm giác tiếng đàn có chút lạc điệu, nhưng cậu vẫn như cũ không sao cả gật đầu.
Thử âm xong, đôi tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, Lạc Vũ quay đầu lại nói với đứa nhỏ: "Tặng em một bài hát."
Khi một đoạn nhạc đệm ngắn kết thúc, giọng hát từ tính của Lạc Vũ vang lên.
"Trước kia con không hiểu được,
Sinh mệnh yếu ớt cỡ nào,
Trước kia con luôn cho rằng,
Người sẽ luôn ở bên tôi,
Cho đến khi trời cao vô tình mang người đi,
Con chợt nhận ra rằng,
Thì ra từ bấy lâu nay con luôn cho rằng mọi thứ người cho con là lẽ đương nhiên,
Để đến khi người đi rồi, cuộc sống của con mất đi sắc thái,
Người đi rồi, không còn ai ôm con vào giấc ngủ,
Đã từng là đồng thoại thư, nay đã thành cũ nát,
Bởi vì không còn ai thủ thỉ những câu chuyện bên tai con,
........"
Giọng hát trầm thấp của thiếu niên cùng với tiếng đàn dương cầm khiến những người đi đường phải dừng lại nghe.
Thời điểm dừng bước chân, bọn họ chợt ngây người trước vẻ đẹp như tạc tượng của thiếu niên.
Tiếng đàn dương cầm đột nhiên dừng lại, như là điềm báo của một cơn bão sắp tới, sau đó bắt đầu bùng nổ.
"Con rất nhớ mẹ, con muốn trở lại những ngày mẹ ở bên con,
Con rất nhớ mẹ, nhớ những ngày mẹ giặt quần áo nấu ăn may vá cho con,
Những giọt nước mắt trước khi mẹ đi,
Nhỏ giọt trên mu bàn tay con,
Lời dặn dò cuối cùng của mẹ,
Là muốn con vui vẻ,
Nguyện vọng cuối cùng của mẹ,
Là muốn con sống hạnh phúc,
.........."
Tiếng ca của thiếu niên như một đạo lôi điện đánh trúng trái tim của mỗi người ở đây, mà đứa nhỏ đứng phía sau Lạc Vũ đã lệ rơi đầy mặt.
Tiếng ca của thiếu niên làm đứa nhỏ nhớ đến người mẹ đã mất của mình.
Nó nhớ những lời ôn nhu nhỏ nhẹ của mẹ, nhớ những lần mẹ mặc quần áo nấu ăn cho nó, nhớ những câu chuyện xưa mẹ kể cho nó trước khi ngủ.
Mà càng làm cho nó nhớ chính là trước khi rời đi, mẹ đã gọi nó đến trước giường bệnh rồi dặn dò những lời cuối cùng, mẹ muốn nó phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, đó cũng chính là nguyện vọng lớn nhất của mẹ.
Vốn dĩ đứa nhỏ không có ý định đi học, mặc dù thành tích của nó rất tốt, thế nhưng nó lại không tiền để đi học.
Tuy chú nói muốn nhận nuôi nó, giúp đỡ nó, nhưng đều bị nó từ chối, bởi vì nó không nghĩ sẽ rời khỏi nhà của mình.
Thế nhưng hiện tại nó được tiếng hát thức tỉnh, nó còn nhớ rõ bản thân đã từng nói phải thi đậu vào trường đại học tốt nhất, sau đó kiếm thật nhiều tiền để mẹ sống thật thoải mái giàu có mà không phải làm lụng vất vả như ngày xưa nữa.
Vậy mà bây giờ nó lại muốn từ bỏ hứa hẹn, thất hứa với người mẹ đã mất của mình, điều này sao có thể?
Cậu bé khóc, những người qua đường dừng chân lắng nghe cũng khóc, tiếng ca của thiếu niên có sức cuốn hút quá lớn dẫn đến càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây.
"Đợi con công thành danh toại,
Con sẽ nói với mẹ,
Mẹ ơi,
Con của bây giờ sống rất hạnh phúc...."
Câu cuối cùng buông xuống, cậu bé đã khóc không kiềm chế được, đám đông tụ tập lại đây vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, rất nhiều người vỗ đến đỏ cả tay.
"Thật sự quá hay, một đại nam nhân như ta đây là lần đầu tiên nghe một bài hát mà khóc hết nước mắt như vậy."
"Bài hát này viết cho mẹ đi? Viết tốt quá, nhưng thế nào mà trước đó ta lại chưa từng nghe qua, là nguyên sang(*) sao?"
(*) Nguyên sang - 原创 = Original: Tức tác phẩm gốc là do tác giả tự nghĩ ra.
"Ta đột nhiên thật nhớ cha mẹ, không được, ta muốn lập tức gọi điện cho họ."
"Chơi dương cầm quá hay, hát cũng hay, mà lớn lên lại càng soái, đây quả thực chính là nam thần trong lòng ta!"
"Người này hình như là Thủ khoa đại học, không sai, lớn lên yêu nghiệt như vầy tuyệt đối là cậu ta."
"Mịa nó, lớn lên đẹp trai, học tập tốt còn chưa tính, đã vậy còn đàn hay hát hay.
Còn để người sống sao?"
"Tân Thủ khoa, kí tên cho tôi với."
"Tôi cũng muốn kí tên nữa."
.......!
Ở G thị, mức độ nổi tiếng của Lạc Vũ cực cao, đặc biệt là trong mắt những bậc phụ huynh có con cái đang đi học, cậu tồn tại giống như một học thần.
Chính vì thế, nên một khi đã nhận ra Lạc Vũ, tất cả mọi người đều kích động nhào về phía cậu.
Thấy loại tình huống này, Lạc Vũ nhanh chóng phản ứng lại.
Lúc Lạc Vũ chuẩn bị rời đi, đứa nhỏ đột nhiên lớn tiếng hỏi.
"Anh định vào trường đại học nào?"
Lạc Vũ chợt dừng lại, không quay đầu lại mà nói: "Kinh Đại".
Sau đó nhanh nhẹn xuyên qua đám đông, chỉ chốc lát đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Đứa nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn nơi Lạc Vũ biến mất, rồi lẩm bẩm nói: "Cảm ơn, chờ, em nhất