Còn có súng? Lạc Vũ biết tài xế kia không đơn giản, nhưng lại không nghĩ tới hắn cư nhiên mang theo súng, cậu quay đầu nhìn chiếc taxi đi phía sau đang chở hai người Chu Gia Trí và Chu Gia Hào.
Nếu tài xế này có súng, vậy đồng nghĩa với việc tài xế phía sau cũng có khả năng mang theo súng.
Đối với mấy thứ vũ khí như súng ống đạn dược Hoa Quốc kiểm soát rất chặt chẽ, nếu không liều mạng một phen thì không thể nào có được súng.
Sau một hồi phân tích, Lạc Vũ xác định mục tiêu của đám người không phải cậu mà chính là ba vị thiếu gia này.
Tôn Minh Hạo ngồi bên cạnh nhẹ nhàng kéo góc áo Lạc Vũ, thấp giọng nói: "Có khả năng chúng ta đang gặp nguy hiểm, một chút nữa nếu có cơ hội thì cậu nhanh chóng chạy trốn đi.
Với lại mục tiêu của bọn họ hẳn là ba người chúng tôi, cậu chỉ là bị liên lụy thôi."
Bởi vì trước đó nguy hiểm đã được giải trừ nên ba người Tôn Minh Hạo khi ra ngoài không cho vệ sĩ âm thầm đi theo, nhưng thật không ngờ lần này lại trúng chiêu.
Chẳng qua do lần này liên lụy đến người vô tội như Lạc Vũ nên Tôn Minh Hạo cảm thấy rất áy náy.
Lúc đến một nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô hẻo lánh, chiếc xe liền dừng lại.
Sau khi xuống xe, tên đạo tặc rút súng từ bên hông rồi chỉ vào đám người Lạc Vũ, gã lạnh lùng nói: "Tất cả xuống xe, động tác nhanh lên cho tao".
Tôn Minh Hạo không ngờ đám người này có súng, đương nhiên tại thời điểm này hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe.
Vừa ra khỏi xe hắn liền thấy Chu Gia Trí và Chu Gia Hào cũng bị người dùng súng uy hiếp xuống xe.
"Đi nhanh lên".
Tên đạo tặc trung niên độc nhãn đẩy Chu Gia Hào đi, Chu Gia Hào suýt chút nữa té sấp mặt, hắn tức giận hét lên: "Tôi đang đi đây."
"Câm miệng, có tin giờ tao giết mày liền không?" Tên đạo tặc chĩa súng vào sau gáy Chu Gia Hào, hung ác đe dọa nói.
"Chờ một chút, đừng xúc động như vậy.
Yên tâm, chúng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không phản kháng".
Chu Gia Trí tận lực thả lỏng tâm tình mà đối thoại với tên đạo tặc, sau đó lôi kéo Chu Gia Hào: "Làm theo lời bọn họ nói đi".
Vừa rồi bị chĩa súng, Chu Gia Hào sợ đến mức suýt chút nữa tè ra quần.
Bị dọa thành như vậy, hắn nào dám nhiều lời nữa.
Hai tên đạo tặc đưa bốn người Tôn Minh Hạo vào bên trong nhà xưởng bỏ hoang, sau đó lục soát toàn bộ đồ vật có trên người bọn họ và trói từng người lại.
Trước cửa nhà xưởng có hai gã đạo tặc đang đứng trông coi.
Hai tên bên trong với hai tên bên ngoài, tổng cộng có bốn tên đạo tặc và tất cả đều có súng trên tay.
Trong đó một tên đạo tặc thân hình to lớn, diện mạo hung thần ác sát từ bên ngoài đi vào.
Lúc nhìn thấy Tôn Minh Hạo, gã lập tức đấm một quyền vào mặt Tôn Minh Hạo, sau đó lại đấm ba quyền vào bụng Tôn Minh Hạo.
Tôn Minh Hạo ngã lăn ra đất, hắn đau đến nổi không đứng dậy được.
Mà tên đạo tặc tựa hồ chưa phát tiết hết lửa giận trong lòng, gã nhấc chân lên định đá Tôn Minh Hạo thì bị tên đạo tặc độc nhãn ngăn lại.
"Đại ca, bĩnh tĩnh một chút, nếu một chân này hạ xuống, anh sẽ đá chết nó".
Tên đạo tặc liếc mắt nhìn Tôn Minh Hạo đau đớn nằm trên mặt đất, gã hít sâu một hơi rồi dần bình tĩnh lại, sau đó gã ngồi xổm xuống, đưa tay túm cổ áo Tôn Minh Hạo rồi nhấc lên khỏi mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng cha già thị trưởng chết tiệt kia của mày cứ tưởng tao đã chết, giết em trai tao, bắt con trai tao, nó nghĩ vậy đã an toàn? Tao phi, chắc lão cũng không thể ngờ tao mạng lớn còn sống đi.
Mày tốt nhất nên cầu nguyện con trai tao không có chuyện gì, bằng không tao sẽ băm mày thành từng khúc cho chó ăn."
Gã dùng sức ném Tôn Minh Hạo xuống rồi nói với ba tên đạo tặc khác: "Trông coi bọn nó thật cẩn thận cho tao.
Nếu đêm nay bọn chúng còn không mang tiền chuộc và con trai tao tới đây trao đổi, tao sẽ trực tiếp tiễn bọn bây đi gặp Diêm Vương."
"Đúng vậy".
Ba tên đạo tặc còn lại hiển nhiên là đàn em của tên đạo tặc thân hình to lớn kia.
Đám người ném Tôn Minh Hạo tới chỗ bên cạnh Chu Gia Trí rồi lấy ra bốn cái giẻ nhét vào miệng bốn người Tôn Minh Hạo, sau đó lục tục ra ngoài và đóng cửa nhốt bọn Tôn Minh Hạo lại.
Chu Gia Trí và Chu Gia Hào đều lo lắng nhìn Tôn Minh Hạo.
Trên khóe miệng Tôn Minh Hạo có vài vết máu tràn ra, cũng không biết có bị nội thương hay không.
Chỉ tiếc là bọn họ đều bị bịt miệng không thể nói được.
So với ba người bọn họ, người vô tội Lạc Vũ lại có vẻ bình tĩnh nhất.
Cậu cẩn thận không ngừng quan sát tứ phía.
Hệ thống lo lắng hỏi - [Ký chủ, cậu không sao chứ? Không cần lo lắng, tôi vừa nghe được bọn họ đang gọi điện cho thị trưởng G thị, rất nhanh sẽ có người đến cứu các cậu thôi]
"Tôi không sao.
Thời điểm tiến vào, tôi thấy trên cửa có camera giám sát.
Cậu khống chế cái camera kia để tùy thời theo dõi bọn họ, nếu có gì bất thường, cậu lập tức báo cho tôi".
Lạc Vũ nói với hệ thống.
[Thời khắc nguy hiểm như vậy, ký chủ cư nhiên còn có thể bình tĩnh quan sát trên cửa có camera theo dõi? Ký chủ, tui thật sự rất sùng bái cậu nha!] - Ký chủ của nó sao có thể lợi hại như vậy aaaaa! Quả nhiên ký chủ mình chọn là tốt nhất.
"Cuối cùng cũng nói chuyện bình thường lại." Lạc Vũ thật sự không chịu nổi cái giọng điệu bán manh bán xuẩn* kia của hệ thống.
* Bán manh bán xuẩn: ngốc nghếch đáng yêu
[Thời khắc nguy cấp như vậy đương nhiên phải nghiêm túc nói chuyện rồi, hay là ký chủ thích người ta nói chuyện thế này?] - Hệ thống chuyển đổi giọng điệu.
Lạc Vũ tặng nó một chữ: "Lăn".
Sau đó hệ thống liền ngoan ngoãn lăn ra ngoài cửa theo dõi bốn tên đạo tặc.
Nhà xưởng này không lớn, bọn đạo tặc nhốt bốn người Lạc Vũ vào một căn phòng nhỏ trong nhà xưởng, mà ngoài cửa phòng có hai tên đứng canh chừng, hai tên còn lại một tên thì đứng canh gác ngoài cửa lớn nhà xưởng, một tên thì đi tuần tra xung quanh, một khi có người lại đây sẽ lập tức phát hiện ra.
Thủ lĩnh bọn đạo tặc dùng điện thoại di động chụp cảnh bốn người Lạc Vũ chật vật dưới đất rồi gửi cho thị trưởng G thị và phó thị trưởng, sau đó gã cùng hai người bắt đầu đàm phán.
..............!
Mà bên kia, Mặc Hàn đang ở công ty mở cuộc họp cũng nhận được tin tức.
Rầm Mặc Hàn vỗ bàn đứng lên, bỏ xuống hai chữ "Tan họp" rồi hùng hổ rời đi.
Đây là lần đầu tiên nhân viên của công ty thấy bộ dáng tức giận của sếp, tất cả đều suy đoán rốt cuộc là chuyện gì khiến sếp tức giận như vậy.
Mặc Hàn vừa lên xe đã bắt đầu bấm một dãy số quen thuộc rồi dùng giọng điệu gần như ra lệnh nói: "Lập tức triệu tập người lại đây, dùng tốc độ nhanh nhất." Sau khi cúp máy, Mặc Hàn khởi động xe rồi đi về hướng tòa