"Các người đã bị bao vây, trốn không thoát được đâu.
Tốt nhất nên đầu hàng chịu trói".
Một cảnh sát đi đầu hô lên.
"Đừng qua đây, nếu không tao không cam đoan có thể run tay hay không".
Độc nhãn giữ chặt Tôn Minh Hạo, lùi về phía sau một bước.
"Đừng...." Một nam nhân trung niên cả người toát ra khí thế uy nghiêm từ sau lưng cảnh sát đi ra, ông nói với độc nhãn: "Chỉ cần các người buông tha con trai ta, ta sẽ thả các người rời đi".
"Mày cho rằng tao sẽ tin những lời vô nghĩa đó, thị trưởng đại nhân?" Độc nhãn còn chưa kịp mở miệng thì Trương Hổ đã lên tiếng trước.
"Ba...." Khi Tôn Minh Hạo nhìn thấy người tới, mắt hắn lập tức ươn ướt.
Một người đàn ông trung niên khác cũng đi ra: "Nếu đã như vậy, chúng ta đây cũng không nói lời vô nghĩa, các ngươi không trốn thoát đâu".
Chu Gia Hào cũng trừng lớn đôi mắt: "Lão ba...."
Phó thị trưởng Chu Dân Sinh nhìn Chu Gia Hào, không nói gì.
Với tư cách là thị trưởng, Tôn Hạ Thuyền tiếp lời Chu Dân Sinh: "Trương Hổ, không phải ngươi muốn gặp con trai sao? Chúng ta đã mang nó đến, các ngươi buông bọn nhỏ ra trước đã".
Một thanh niên hơn 20 tuổi bị cảnh sát áp giải lại đây, lúc nhìn thấy Trương Hổ, thanh niên kích động hô lên: "Ba, cứu con, cứu con với ba ơi".
"Tiểu Đào...." Khi nhìn thấy Trương Đào, Trương Hổ cũng rất kích động, dù sao nó cũng là đứa con trai mà gã yêu thương hơn 20 năm.
Trương Hổ hét lên: "Tụi bây thả con trai tao ra, sau đó để bọn tao rời đi.
Bằng không, tất cả đều chết".
"Đừng..." Chu Dân Sinh nhìn con mình bị bóp cổ gần như không thở nổi liền kêu lên: "Được, chúng ta sẽ thả con trai ngươi ra".
Nói xong, ông quay đầu nói với cảnh sát đang áp giải thanh niên: "Thả ra".
Cảnh sát liếc thị trưởng một cái, thấy thị trưởng Tôn Hạ Thuyền gật đầu rồi mới buông Trương Đào ra.
Sau khi chạy thoát, Trương Đào chạy đến bên người Trương Hổ: "Ba, rốt cuộc ba cũng tới cứu con rồi".
Vẻ hung ác trên mặt Trương Hổ dịu đi: "Tiểu Đào, con yên tâm, ba nhất định sẽ mang con chạy đi".
"Dạ".
Trương Đào thả lỏng, nhìn thấy độc nhãn đứng bên cạnh liền kêu lên: "Lưu thúc".
Độc nhãn nhìn Trương Đào từ nhỏ đến khi lớn lên, hơn nữa Trương Đào là con của nữ nhân mà mình yêu nên từ lâu gã đã coi Trương Đào như con của mình.
Thấy Trương Đào bình an không có chuyện gì, gã rốt cuộc cũng yên tâm.
"Tụi bây cho người đem xe lại đây, đến khi bọn tao rời đi thì sẽ thả hai thằng nhóc này ra".
Nhìn thấy con mình an toàn, Trương Hổ lập tức muốn rút lui.
"Đi lấy xe lại đây".
Tôn Hạ Thuyền nói với cảnh sát đứng phía sau.
Đám người Trương Hổ chậm rãi rút lui.
Nhưng vừa mới lùi vài bước thì Chu Gia Hào đã đau chân đến nỗi ứa mồ hôi lạnh.
"Chờ đã".
Lạc Vũ đột nhiên hô.
"Là mày? Mày lại muốn giở trò gì đây?" Vừa rồi bởi vì thằng nhãi đáng chết này mà gã mới bị độc nhãn đánh tơi bời một trận.
Hiện tại nhìn Lạc Vũ, Trương Hổ hận đến ngứa răng.
"Ông mang cậu ấy theo đảm bảo sẽ không đi xa được.
Tôi sẽ thay cậu ấy làm con tin của ông, tôi cam đoan ông có thể an toàn rời G thị".
Lạc Vũ tự tin nói.
Trương Hổ nhìn thân hình mập mạp của Chu Gia Hào, đúng là mang theo Chu Gia Hào chỉ tổ lãng phí thời gian.
Sau đó lại nhìn Lạc Vũ tình tĩnh tự tin, quý khí lượn lờ xung quanh, kết hợp với những gì Lạc Vũ nói thì có thể nhìn ra cậu có lai lịch bất phàm, sau lưng nhất định có một thế lực lớn nào đó.
Bằng không cũng sẽ không rõ ràng chuyện của gã như vậy, thậm chí tình nhân của gã chỉ vừa mới sinh con gần đây mà Lạc Vũ còn có thể nắm bắt được rõ ràng đến thế.
Nếu mang thằng nhóc này đi, thế lực sau lưng nó nhất định vì bảo vệ nó mà mở đường cho họ, như vậy bọn họ sẽ càng dễ dàng rời đi.
"Được rồi, mày vứt súng trong tay xuống, sau đó qua đây đổi với tên mập tết tiệt này".
Chỉ trong chốc lát, Trương Hổ đã phân được lợi và hại trong đó.
Tuy bắt Lạc Vũ làm con tin rất có khả năng sẽ đắc tội thế lực sau lưng cậu, nhưng bọn họ ngay từ ban đầu bắt cóc Lạc Vũ thì cũng đồng nghĩa đã đắc tội thế lực sau lưng cậu.
Nếu đã như vậy, bình mẻ không sợ nứt*.
* Bình mẻ không sợ nứt: một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.
"Lạc Vũ..." Chu Gia Hào ngơ ngác nhìn cậu, những người khác cũng kinh ngạc nhìn Lạc Vũ.
Bọn họ đều không ngờ cậu bé này lại có quyết định quên mình cứu người* như vậy.
* Quên mình cứu người: cứu người khác không màng đến an nguy của bản thân
Sau khi vứt khẩu súng trong tay xuống, Lạc Vũ bước đến chỗ Trương Hổ làm con tin thay cho Chu Gia Hào.
Thời điểm hệ thống nhìn Lạc Vũ tự đặt mình vào nguy hiểm, nó thiếu chút nữa tức đến ói máu, ngôn ngữ bán manh gì đó bị nó vứt sau đầu.
[Ký chủ, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu có biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm hay không?]
"Không làm như vậy, nếu bởi vì Chu Gia Hào mà để ba nhân vật nguy hiểm này đào tẩu thì càng nguy hiểm hơn.
Để bọn họ đào tẩu thành công, rất có khả năng sẽ trở về trả thù".
Lạc Vũ tuyệt đối sẽ không để ba mẹ mình lâm vào tình huống nguy hiểm.
Đương nhiên, Lạc Vũ sẽ không thừa nhận còn có một nguyên nhân khác chính là nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Chu Gia Hào, mới ra quyết định như vậy.
Có hai con tin trong tay, ba người Trương Hổ yêu cầu đám người Tôn Hạ Thuyền phải đứng chờ tại chỗ và không cho phép đi theo bọn họ.
Rất nhanh, khoảng cách rời khỏi rừng cây còn mấy chục mét, mà một chiếc xe cảnh sát cũng dừng ở ngoài bìa rừng.
Mắt thấy khoảng cách đến xe ngày càng gần, Lạc Vũ nhìn thoáng qua độc nhãn đi bên cạnh, cậu từ trong mắt độc nhãn nhìn Trương Hổ thấy được tia lệ khí.
Lạc Vũ nở nụ cười đầy thâm ý, nói với độc nhãn: "Ông không muốn biết Tiểu Yến theo lời ông nói chết thế nào sao?"
Bước chân độc nhãn đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén mang theo lệ khí nhìn chằm chằm Lạc vũ: "Mày biết cái gì?"
Lạc Vũ còn chưa mở miệng thì Trương Hổ thần sắc hoảng loạn hô: "Đừng nghe nó nói bậy, chạy nhanh đi, nó đang kéo dài thời gian của chúng ta".
Nói xong, gã liền uy hiếp Lạc Vũ: "Mày mà nói nữa, tao lập tức phế mày".
"Nói".
Độc nhãn hét lớn.
Lạc Vũ hoàn toàn không để ý đến lời uy hiếp của Trương Hổ, cậu chậm rãi nói: "Cái gọi là tử vong ngoài ý muốn, căn bản chỉ là lời nói dối.
Chân chính giết cô ấy là người đứng sau tôi, cũng chính là chồng của Tiểu Yến.
Thời điểm cảnh sát phát hiện tòa nhà đổ nát là nơi bọn họ ẩn náu, ông ta đã đẩy vợ mình xuống cầu thang để ngăn cảnh sát lên lầu, mà ông ta lại một mình mang theo con gái nuôi đang mang thai, cũng chính là tình nhân chạy trốn".
"Không, mày gạt