Trở lại biệt thự, Mặc Hàn lại gọi điện cho bác sĩ tư nhân lần trước đến giúp Lạc Vũ kiểm tra vết thương.
Xác định vết thương đang hồi phục rất tốt, Mặc Hàn mới yên tâm.
Chẳng qua hiện tại, Lạc Vũ, người đang nằm trên giường, lại có chút phiền não.
Cậu chạm nhẹ lên môi, trên đầu môi còn lưu lại hơi thở của người nào đó.
Cậu cư nhiên bị hôn, hơn nữa còn là người cùng giới.
Nhưng kỳ lạ là cậu không hề cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại, thời điểm bị hôn, cậu cảm giác tim mình như ngừng đập vậy.
Câu Lạc Vũ, tôi thích em không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu.
"Hệ thống, cậu nói xem, Mặc Hàn, anh ấy thật sự thích tôi sao?" Chưa từng nói chuyện yêu đương, đồng thời cũng chưa từng yêu ai, Lạc Vũ không biết thích một người là thế nào.
[...Chuyện đó còn phải hỏi nữa sao? Ký chủ có nhớ lần trước cậu chỉ bị chấn thương nhẹ, mà Mặc Hàn làm như cậu bị gãy tay không? Hơn nữa, nếu không thích cậu, Mặc Hàn sẽ trăm phương nghìn kế chỉ để giữ cậu lại bên mình sao? Tỉnh, tỉnh lại đi, ký chủ...] - Hệ thống hận không thể cạy đầu ký chủ ra xem rốt cuộc trong đó chứa cái gì, chuyện rõ ràng như vậy, sao ký chủ nhà nó lại không thể nhận thấy được chứ?
"Nhưng cả hai đều là người cùng giới!" Lạc Vũ nghĩ, không phải yêu đương đều là một nam một nữ sao? Nhưng mà, cậu là nam a!
Hệ thống phát điên - [Ký chủ, cậu là giống cái, giống cái a!]
"Tôi không phải giống cái".
Lạc Vũ khẳng định mà trả lời hệ thống.
Hệ thống bất đắc dĩ buông tay, chỉ có thể nói - [...Cứ như vậy đi, ký chủ tạm thời là giống đực...]
"Không phải tạm thời, mà vốn dĩ tôi chính là giống đực".
Lạc Vũ nghiêm túc nói.
[...Được, cậu là giống đực...]
Có một ký chủ luôn nghĩ mình là giống đực thì làm sao đây? Hệ thống chờ online gấp#
"Hệ thống, hai người đàn ông sao có thể yêu nhau được?" Lạc Vũ tò mò hỏi hệ thống.
[Tại sao lại không thể?] - Hệ thống nghiêm trang nói - [Tục ngữ nói rất đúng, chiều cao không phải khoảng cách, tuổi tác không là vấn đề, khác giới là vì con nối dõi, đồng tính mới là chân ái a!]
Hệ thống nói nhanh như chớp, hơn nữa còn rất vần điệu này nọ, lời nói cũng có vài phần đạo lý.
Thấy Lạc Vũ cái hiểu cái không, hệ thống tiếp tục lừa dối nói - [Hiếm khi nào gặp được giống đực ưu tú như vậy, hơn nữa hắn còn thổ lộ tình yêu với cậu.
Ký chủ, cậu có thể miễn cưỡng thử ở chung với Mặc Hàn, nếu không phù hợp thì đổi người khác.
Cóc ba chân khó tìm, giống đực hai chân thiếu gì! Không có giống đực này thì còn có hàng ngàn hàng vạn giống đực ưu tú khác xếp hàng chờ cậu nha! Hơn nữa ký chủ không phát hiện, cậu đối với Mặc Hàn cũng rất đặc biệt sao?]
Được hệ thống nhắc nhở, Lạc Vũ quả thật mới phát hiện.
Từ khi luyện tập thể thuật tới nay, cậu đối với hơi thở của người khác rất mẫn cảm, giống như trường hợp lần trước của Chu Gia Hào, chỉ mới chạm một chút, cậu sẽ theo phản xạ mà tấn công.
Thế nhưng, Mặc Hàn chạm vào cậu nhiều lần như vậy, cậu cư nhiên không có phản ứng gì, điều này thực sự rất kỳ lạ.
Hơn nữa, vừa rồi hệ thống nói Mặc Hàn cố ý giữ cậu bên người, kỳ thực cậu cũng phát hiện, chỉ là do cậu lựa chọn xem nhẹ mà thôi.
Ngoại trừ ba mẹ, cậu chưa từng hạ thấp cảnh giác với một người như vậy.
Phát hiện chính mình đối với Mặc Hàn là đặc biệt, Lạc Vũ có chút sáng tỏ, có lẽ cậu cũng có cảm giác đặc biệt với Mặc Hàn đi.
Từ khi nào bắt đầu? Có lẽ là từ lần đầu tiên nấu ăn cho Mặc Hàn, Mặc Hàn biết rõ trong thức ăn có hành tỏi mà bản thân ghét nhất, nhưng cũng mặt không đổi sắc mà ăn hết.
Đến bây giờ, ngay cả khi Lạc Vũ ngang nhiên kết hợp các loại rau thơm rau mùi trên bề mặt thức ăn, hay nấu những món ăn có vị chua mà Mặc Hàn ghét nhất, Mặc Hàn cũng sẽ không chút do dự mà ăn hết.
"Hệ thống, tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng thích anh ấy".
Phù...!Hệ thống lau mồ hôi, chúc mừng kí chủ rốt cục cũng thông suốt.
Làm chuyên gia tình yêu quả thực không dễ dàng mà, cuốn sách《360 chiêu công lược luyến ái》trên mạng quả nhiên có hiệu quả, hệ thống quyết định sẽ lưu giữ quyển sách này lại để dự phòng sau này.
Cửa mở ra, Mặc Hàn bước vào, thấy Lạc Vũ đang ngồi trên giường phát ngốc, Mặc Hàn đi tới bên cạnh Lạc Vũ rồi ngồi xuống.
"Suy nghĩ thế nào rồi?" Không chờ Lạc Vũ trả lời, Mặc Hàn nói tiếp: "Mặc kệ kết quả thế nào, em cũng chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là em tự nguyện đồng ý, hoặc là bị cưỡng chế đồng ý, em chọn một cái đi".
Quả thực bá đạo a! Rốt cuộc Lạc Vũ cũng biết cái tính tiểu bá vương kia của Tôn Minh Hạo giống ai rồi.
Trong mắt Lạc Vũ tràn đầy hứng thú hỏi: "Nếu cả hai tôi đều không chọn thì sao?"
"Vậy tôi sẽ giúp em chọn".
Chỉ cần Mặc Hàn coi trọng, dù là người hay vật, anh đều nghĩ mọi cách để có được.
Hơn nữa, anh còn là một thợ săn rất có kiên nhẫn, cho dù phải đan lưới rộng đến đâu, anh nhất định phải tóm gọn con mồi đến tay.
"Chúng ta ở bên nhau sẽ chịu rất nhiều trắc trở".
Lạc Vũ bình tĩnh nói ra sự thật.
Tuy hiện tại Hoa Quốc có phần cởi mở hơn, hơn nữa đồng tính luyến ái cũng đã được công nhận, có thể cho phép kết hôn.
Thế nhưng vẫn có một số bộ phận rất lớn người Hoa Quốc không thể tiếp thu được.
Đặc biệt là một số đại gia tộc thượng tầng, bọn họ đặc biệt coi trọng vấn đề con nối dõi, cho nên sẽ không đồng ý cho con cháu mình cưới đàn ông.
Theo như những gì Lạc Vũ được biết, Mặc Hàn là nam đinh duy nhất của Mặc gia, nhà bọn họ hẳn sẽ không đồng ý chuyện cậu với Mặc Hàn bên nhau.
"Chỉ cần là điều tôi muốn, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản được.
Chỉ cần em đồng ý, hết thảy đều không thành vấn đề".
Mặc Hàn tỏ thái độ kiên quyết.
"Nếu đã nói vậy, anh tuyệt đối không có cơ hội đổi ý".
Từ trước đến nay Lạc Vũ không phải là người mềm yếu, do do dự dự thiếu quyết đoán.
Ở một phương diện nào đó, cậu và Mặc Hàn có điểm giống nhau.
Một khi đã quyết định chuyện gì, người khác dù có muốn thì cũng không thay đổi được, bất luận gặp bao nhiêu khó khăn, cậu nhất nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Mặc Hàn có chút phản ứng không kịp, trên khuôn mặt vô biểu tình lúc này xuất hiện vài phần