Cảm thấy cần có thời gian để tiêu hóa mọi chuyện, Tôn Minh Hạo dẫn theo Chu Gia Hào và Chu Gia Trí rời khỏi biệt thự, còn Lạc Vũ thì chuẩn bị tiếp tục khiêu chiến nhiệm vụ.
Nhưng rất nhanh Lạc Vũ phát hiện, những nhân vật giả thuyết đó đã được đổi mới, cái này đồng nghĩa với việc các yêu cầu trước đó cũng thay đổi, và Lạc Vũ cần phải bắt đầu mọi thứ một lần nữa.
Thất bại...!Thất bại...!Thất bại...!Thất bại...
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lạc Vũ lại tiếp tục.
Quá trình sau đó cũng là thất bại...!thất bại...!và thất bại.
Khi tỉnh lại, cả người Lạc Vũ trông có vẻ mệt mỏi bất kham.
Cậu phản phất như trở lại khi còn nhỏ, rõ ràng nỗ lực như vậy, nghiêm túc như vậy, nhưng vì cái gì vẫn không thể thành công?
Có lẽ do trước đó hoàn thành quá dễ dàng, cho nên làm Lạc Vũ thiếu cảnh giác với nhiệm vụ lần này, cảm thấy có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ như trước.
Nhưng hiển nhiên, hiện thực đã giáng cho Lạc Vũ một đòn đả kích rất lớn.
Vấn đề rốt cuộc ở đâu? Lạc Vũ bắt đầu tự hỏi.
Trước kia, khi nấu ăn, tuy cũng dựa theo yêu cầu của người khác, nhưng Lạc Vũ làm theo ý mình nhiều hơn.
Chính lúc này đây, cậu cư nhiên thất bại, hơn nữa còn là thất bại liên tiếp, nói không uể oải là không có khả năng.
Cậu quen thuộc với từng loại rau dưa thịt thà, biết giá trị dinh dưỡng của chúng nó, và có thể biết tường tận chất lượng của chúng.
Nhưng muốn phối hợp chúng lại với nhau để đạt tới hiệu quả mong muốn nhất, Lạc Vũ đột nhiên phát hiện mình không thể khống chế được.
Cậu có xuất phát điểm cao hơn người khác, thế nhưng dù có cao bao nhiêu nữa, nếu căn cơ không ổn định thì sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống.
Có lẽ cậu có thể làm được những món ăn ngon hơn và đẹp mắt hơn những người khác, nhưng có khả năng còn không bằng một đầu bếp bình thường có nhiều kinh nghiệm phong phú nấu được những món ăn hợp với sở thích, thị hiếu của thực khách.
Cũng giống như lần thi đấu trước đó với đầu bếp Vĩnh Thọ quán, nhìn bề ngoài thì cậu thắng rất đẹp, nhưng chỉ có cậu biết, kỳ thực cậu cũng không thể nắm chắc được mình có thể thắng hay không.
Món Băng Hỏa Phi Phượng thực ra chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết, một món có thể thắng, hai món cũng có thể thắng, nhưng đến món thứ ba, cậu chưa chắc có thể thắng, đây là sự chênh lệch về kinh nghiệm.
Không có kinh nghiệm nấu ăn, coi như trù nghệ có cao đến mấy thì cũng phí công.
Chỉ dựa vào kỹ năng mà hệ thống cho sẵn thì không đủ.
Dù trước đó có được kỹ năng cao cấp, nhưng nếu khuyết thiếu kinh nghiệm thì có khi còn không bằng một người thuần thục kỹ năng sơ cấp.
【 Ký chủ...】- Hệ thống cảm giác được Lạc Vũ mất mát, muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hệ thống tự hỏi liệu lần đả kích này đối với ký chủ mà nói có phải quá lớn hay không? Đến cùng, kí chủ chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, là lứa tuổi có tâm linh tương đối yếu ớt a!
"Tuy tôi có chút mất mát, nhưng sẽ không bỏ cuộc.
Hệ thống, cậu yên tâm, điểm thuộc tính của cậu, tôi nhất định sẽ trả lại".
Từ trước đến nay Lạc Vũ không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
【 Ký chủ, tui không quan tâm đến chuyện điểm thuộc tính! 】- Hệ thống phát điên lên, thế nào mà ký chủ lại không hiểu được là nó đang quan tâm đến cậu đâu?
"Tôi biết..." Lạc Vũ biết hệ thống lo lắng cho mình, nhưng buồn bực trong lòng không phải chỉ một hai lời nói thì có thể tiêu trừ được.
Tựa như có một cục đá đè nặng trong lòng, cả người Lạc Vũ cảm thấy có gì đó không khỏe.
Bữa tối là Lạc Vũ làm, chẳng qua trong quá trình đó có một Chu bá luôn đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm Lạc Vũ, rốt cuộc thì tay Lạc Vũ còn chưa khỏi hẳn, tốt hơn hết là nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Vốn dĩ Chu bá không đồng ý, nhưng thấy Lạc Vũ kiên trì như vậy, Chu bá không còn cách nào khác đành phải để cậu làm.
Buổi tối Mặc Hàn trở về, khi cắn miếng đầu tiên, Mặc Hàn liền nhận ra được tay nghề của Lạc Vũ.
"Tay còn chưa khỏi thì không cần nấu ăn, mà tay em có bị sao không?" Mặc Hàn trước tiên quan tâm đến tay Lạc Vũ.
"Tay gần như đã hồi phục, nếu chỉ đơn giản là nấu ăn mà làm còn không được nữa thì chẳng khác nào một phế nhân cả".
Ở trong không gian giả thuyết, Lạc Vũ cũng không biết mình đã nấu ăn bao nhiêu lần, tuy rằng chỉ là giả thuyết, nhưng cảm giác trong đó thực sự rất chân thật.
Mặc dù Lạc Vũ đã cực lực che giấu, nhưng Mặc Hàn vẫn cảm giác được Lạc Vũ có gì đó không thích hợp.
Chẳng lẽ thời điểm đi báo danh đã xảy ra chuyện gì sao? Phải cho người đi tra một chút mới được.
Sau bữa tối, ở đại sảnh phòng khách, Mặc Hàn cùng Lạc Vũ bắt đầu thảo luận về quân huấn.
Lúc này ở đại sảnh chỉ có Mặc Hàn và Lạc Vũ, còn những người khác thì đã tự động rời đi dành không gian riêng cho hai người.
"Anh cũng thấy rồi đấy, vết thương của em đã hồi phục rất tốt, đi quân huấn cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, Mặc Hàn, em là con trai, không phải con gái nũng nịu, vết thương này với em mà nói thì không tính là cái gì hết".
Cái cảm giác được người khác quan tâm bảo hộ rất tốt, nhưng nếu được quan tâm bảo hộ quá mức thì có khi lại không tốt cho lắm.
"Hai tháng".
Mặc Hàn nhìn Lạc Vũ.
"Hai tháng?" Lạc Vũ nhất thời không hiểu.
"Còn hai tháng nữa em mới thành niên".
Mặc Hàn khẳng định nói.
Lạc Vũ không ngờ Mặc Hàn lại nhớ rõ sinh nhật của mình.
Không sai, còn hai tháng nữa cậu sẽ tròn mười tám tuổi.
Nhưng mà, còn chưa thành niên thì có liên quan gì đến việc đi quân huấn? Lạc Vũ suýt chút nữa bị Mặc Hàn dắt cho lệch hướng rồi.
Hít một hơi thật sâu, Lạc Vũ nói: "Mặc Hàn, chúng ta đấu một trận đi? Thắng, nghe em, còn thua, nghe anh".
Lạc Vũ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình mượn đề tài này để phát tiết bực bội trong lòng.
Mặc Hàn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lạc Vũ, muốn từ trên mặt cậu nhìn ra cái gì đó, vài giây sau mới nói: "Được, nhưng em không thể dùng tay trái".
Nói xong, không đợi Lạc Vũ phản ứng, Mặc Hàn liền tấn công.
Tốc độ của Mặc Hàn rất nhanh, nhưng Lạc Vũ cũng không chậm, hai người anh tới em đi, qua qua lại lại.
Công kích của Mặc Hàn nhìn có vẻ sắc bén, nhưng mỗi khi sắp chạm vào Lạc Vũ thì lực độ sẽ tự yếu bớt, chính vì thế Lạc Vũ mới có thể dễ dàng tránh được các đòn tấn công của Mặc Hàn.
Mặc Hàn đang nhường cậu! Nhận thức được cái này, Lạc Vũ tâm sinh bất mãn.
Thời điểm Mặc Hàn bắt được tay phải, tay trái của Lạc Vũ đồng thời tấn công.
Tuy rằng Mặc Hàn không nghĩ tới Lạc Vũ sẽ dùng tay trái, nhưng tốc độ phản ứng của anh lại cực kỳ nhanh.
Bắt lấy tay phải rồi đồng thời bắt được tay trái Lạc Vũ, Mặc Hàn nhanh chóng áp chế hai tay Lạc Vũ ra sau lưng, khiến cậu không thể động đậy được.
Nhưng Lạc Vũ sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói, cái chân thon dài đá về sau một cái, Mặc Hàn theo phản xạ mà né tránh, đồng thời buông lỏng hai tay