Khi hệ thống tặng đủ 20 điểm thuộc tính, Lạc Vũ cộng 10 điểm vào điểm thể năng.
Thể năng cũng từ 60 điểm tăng lên 70 điểm, bằng với điểm trí lực.
Còn 10 điểm còn lại cậu dùng để rút tham trúng thưởng.
Phần thưởng lần này rất khác với lần trước, nhiều điểm nhiều kỹ năng hơn.
Sau khi khấu trừ 10 điểm thuộc tính, vòng tròn bắt đầu chuyển động, trên vòng quay có một phần thưởng đặc biệt hấp dẫn, là 1000 điểm thuộc tính.
Tuy xác suất trúng là rất nhỏ, nhưng cũng không phải không trúng được.
Lạc Vũ mang theo mong chờ nhìn kim đồng hồ từ từ dừng lại.
[Đinh....!chúc mừng ký chủ, cậu đã trúng một quyển kỹ năng tăng cường thể chất trung cấp]
[Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.
Một giống cái hoàn mỹ làm sao lại có một cơ thể yếu ớt như vậy được, sở hữu thể năng siêu cao, sao có thể không có võ kỹ được.
Cho dù không có năng lực chiến đấu cường đại, nhưng tuyệt đối không thể không có năng lực bảo vệ chính mình.
Thỉnh ký chủ trong vòng một tháng, hoàn thành bài huấn luyện thể chất.
Nhiệm vụ thành công, thưởng 10 điểm thuộc tính, một lần rút thăm lớn.
Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ 30 điểm thuộc tính và sẽ bị điện giật bậc một].
Trừng phạt cư nhiên đã tăng lên, nghĩ đến có thể bị điện giật, Lạc Vũ không khỏi rùng mình, cậu cảm thấy mình không nên thử thì tốt hơn.
Ngân quang chợt lóe, trên tay Lạc Vũ xuất hiện một quyển sách, khi mở sách ra, cậu phát hiện một số động tác trong đó tương tự như yoga, nhưng với tình hình hiện tại của cậu thì mấy động tác đó chẳng khác nào đòi mạng cả.
Đây là rèn luyện thân thể? Ngọa tào......không thể nào?
"Hệ thống, cậu xác định đây là võ kỹ mà cậu nhắc tới?" Lạc Vũ nhíu mày.
[Ký chủ không cần hoài nghi hệ thống, bản tăng cường thể chất này được chế tạo dành riêng cho giống cái.
Sau khi luyện tập, không những cải thiện thể chất mà còn cải thiện khả năng phản ứng cùng năng lực chiến đấu cho giống cái.
Ký chủ vui lòng hoàn thành việc học trong thời gian quy định.
Bổn hệ thống tin tưởng cậu, cố gắng lên, moah moah~]
Lạc Vũ phát hiện gần đây hệ thống càng ngày càng nghịch ngợm, nhịn không được hỏi: "Cậu gần đây đang xem mấy cái linh tinh trên mạng đúng không?"
[A, có nha.
Luân gia chỉ là lên mạng đi dạo mà thôi, bổn hệ thống đột nhiên phát hiện khoa học kỹ thuật của Lam tinh tuy lạc hậu, nhưng bù lại người Lam tinh lại có nhiều sáng ý hay ho nha, hơn nữa trong ngôn ngữ có nhiều từ rất dễ thương a!]
Giọng nói bất nam bất nữ của hệ thống khiến Lạc Vũ nổi hết cả da gà.
Từ khi hệ thống kết nối với mạng vệ tinh của Trái Đất thì càng ngày trở nên nhân tính hóa hơn.
Mặc dù cảm thấy mấy động tác đó hơi kỳ lạ, nhưng để có thể hoàn thành nhiệm vụ, cậu đành phải cắn răng liều mạng luyện tập vậy.
Vừa mới bắt đầu rất là khó khăn, bởi vì những động tác đó khó hơn yoga rất nhiều lần.
Chỉ một động tác thôi, nhưng Lạc Vũ phải mất hai giờ mới thực hiện được.
Tuy mồ hôi rơi như mưa, nhưng Lạc Vũ lại phát hiện cơ thể mình dường như đã xảy ra một ít biến hóa.
Toàn bộ bài tập rèn luyện thể chất có 300 động tác, nếu một động tác tốn hai giờ, dù có dành một ngày 24 giờ để tập, thì cũng phải mất 35 ngày để học hết 300 động tác.
Như vậy thì đã vượt quá thời gian cho phép rồi, đây thực sự là một nhiệm vụ khó khăn a!
Bất quá, như vậy mới có tính khiêu chiến, phải không? Ngay cả khi không hoàn thành nhiệm vụ, thì cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng.
Lạc Vũ là người không chịu thua ai, tuy rằng trước đây rất ngốc nhưng cũng chưa bao giờ từ bỏ việc học, hiện tại lại càng không có khả năng từ bỏ.
...............!
Một tuần trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến kì thi toàn thành phố.
Tuy rằng ban bảy được coi là ban rác rưởi, nhưng cũng bắt buộc phải thi.
Lạc Vũ và một nam sinh trong lớp được phân cùng một phòng thi.
Nam sinh kia chính là người trước đó châm biếm Lạc Vũ là con mọt sách, Tôn Minh Hạo.
Tôn Minh Hạo là đại ca có tiếng của trường, gia đình của hắn rất có thế lực, ngay cả hiệu trưởng cũng không dám động đến.
Mặc dù ở cùng một phòng thi, nhưng mục đích của Lạc Vũ và Tôn Minh Hạo không giống nhau.
Điều mà Lạc Vũ không ngờ tới là Tằng Chí Thành cư nhiên cùng phòng thi với cậu.
Nhìn thấy Lạc Vũ cúi đầu đi tới, Tằng Chí Thành không khỏi nghĩ đến cảnh tượng mất mặt lần trước.
Lúc đó, hắn cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi nên mới nhìn thấy khí thế bức người ở Lạc Vũ.
Đều do Lạc Vũ, nếu không phải tại cậu ta, hắn cũng không đến nỗi mất mặt trước nhiều bạn học như vậy.
Có lần hắn vô tình nghe được một ít lời đồn, bọn họ nói rằng hắn sợ Lạc Vũ.
Sợ sao, hừ, một người điểm thi còn không đạt tiêu chuẩn thì sao có khả năng làm hắn sợ được?
Tằng Chí Thành đứng ở giữa cửa, chặn Lạc Vũ lại: "Ồ, nhìn xem, đây không phải là con chó nhà tang bị đuổi khỏi ban hai sao? Thật là trùng hợp, chúng ta cư nhiên có thể được xếp vào cùng một phòng thi, yên tâm, nể tình chúng ta là bạn học, dù cậu có gian lận thì tôi cũng coi như không nhìn thấy".
Giọng Tằng Chí Thành không lớn, nhưng những thí sinh đi ngang qua không khỏi quay lại nhìn hai người vài lần.
Lạc Vũ trầm mặc không nói gì, cậu đang cân nhắc sau khi thi xong có nên cho Tằng Chí Thành một chút giáo huấn hay không, bởi vì người này thật sự rất phiền.
"Cút ra, cản đường".
Một tiếng hét tức giận vang lên sau lưng Lạc Vũ, Tôn Minh Hạo đi đến chỗ Lạc Vũ.
Tôn Minh Hạo có mái tóc vàng bạch kim đặc biệt dễ thấy.
Nhìn thấy Tôn Minh Hạo, Tằng Chí Thành theo phản xạ bước sang bên cạnh.
Mặc dù Tôn Minh Hạo chỉ mới chuyển tới không lâu, nhưng ở học kỳ trước, có học sinh ban một đắc tội Tôn Minh Hạo, sau đó trên đường về nhà không hiểu sao lại bị người ta chặn đánh.
Tuy vết thương không nghiêm trọng, nhưng bởi vì bị đánh vào mặt nên sáng hôm sau mọi người đều đã biết.
Chuyện này, giáo viên không dám quản, hiệu trưởng thì mặc kệ.
Từ lúc đó, mọi người đều biết Tôn Minh Hạo là nhân vật không dễ chọc, không thấy ngay cả hiệu trưởng còn không dám quản nữa ư!
Tôn Minh Hạo đang chuẩn bị bước vào phòng thi thì đột nhiên dừng lại, quay đầu khinh thường nói với Lạc Vũ: "Mày bị người khác leo lên đầu ngồi, sao còn không phản kích lại, làm người ban bảy, có thể không có bản lĩnh, có thể là phế vật, nhưng tuyệt đối không được để bản thân chịu uất ức".
Nói xong, hắn nhấc chân đi vào phòng thi.
Tằng Chí Thành sợ đến mức không dám phát ra tiếng, đợi Tôn Minh Hạo bước vào phòng thi, hắn mới dám rụt cổ đi vào.
Lạc Vũ không nhịn được mà nhếch khóe miệng, thật thú vị!
Tằng Chí Thành ngồi ở vị trí đầu, Tôn Minh Hạo ngồi ở hàng giữa, mà Lạc Vũ ngồi ở hàng cuối cùng.
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, sau khi nhận đề, Lạc Vũ nhanh chóng nhìn sơ qua đề một lượt.
Quả thực đề bài so với tháng trước thì khó hơn một chút, nhưng đối với Lạc Vũ mà nói thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Sau khi đọc đề, cậu cầm bút lên và bắt đầu viết không ngừng nghỉ.
Chưa đầy một tiếng, Lạc Vũ đã hoàn thành xong bài làm của mình, mà trong khi đó những người khác thậm chí còn chưa làm được một nửa đề thi.
Khi làm xong, Lạc Vũ theo thói quen mà kiểm tra lại một lần nữa, mặc dù