"Ra rồi".
Chu Gia Trí nói với hai người kia.
Trong một đám học sinh đang tò mò nhìn bọn họ, thì thân ảnh Lạc Vũ cúi đầu đi đường, không có cảm giác tồn tại lại đặc biệt nổi bật.
Khi ba người nhìn thấy Lạc Vũ, họ liền lập tức đi tới.
"Đại hiệp, cuối cùng anh cũng ra rồi, bọn em đợi thật vất vả a..." Quan trọng chính là, Chu Gia Hào chịu không nổi cảnh bị vây xem như một con khỉ, dù sao bộ dạng hiện tại của bọn họ cũng không được tốt lắm.
"À, thì ra là mấy người, có chuyện gì sao?" Lạc Vũ ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi.
"Ha ha, đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa nói".
Chu Gia Hào tính quàng tay qua vai Lạc Vũ.
"Rầm...!rầm..."
"Aaaaaa...."
Khi tiếng heo bị cắt tiết vang lên, thì ngay lập tức, những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía này.
"Á á...!đau quá, eo của ta a..." Chu Gia Hào nằm trên mặt đất tru lên nói.
Lạc Vũ sửng sốt, nhanh chóng chạy tới nâng hắn lên: "Thực xin lỗi, tôi chỉ phản xạ theo bản năng".
Lúc tay Chu Gia Hào sắp chạm vào bả vai Lạc Vũ, thân thể cậu theo bản năng nắm lấy tay Chu Gia Hào rồi quật ngã hắn qua vai.
Cũng may giữa chừng cậu khống chế được lực của mình, không thì thân hình mập mạp của Chu Gia Hào không thể đứng dậy được.
"Ui da, khổ thân cái eo của ta....".
Vẻ mặt Chu Gia Hào đau khổ đỡ lấy eo.
"Đều do mày tự tìm, được rồi, trước tiên rời khỏi đây đã, có chuyện gì thì chút nữa nói sau".
Tôn Minh Hạo thấy học sinh tụ tập quanh đây ngày càng nhiều, nói với Lạc Vũ: "Giữa trưa chúng tôi mời cậu ăn cơm".
Lạc Vũ nhớ lại, hình như buổi trưa ba Lạc và mẹ Lạc có chuyện cần ra ngoài nên mẹ Lạc đưa tiền, kêu cậu ăn ở ngoài một bữa.
Vốn dĩ Lạc Vũ muốn về nhà tự nấu ăn, dù sao thì trước đó hệ thống từng thưởng cho cậu kỹ năng nấu ăn sơ cấp, cậu còn chưa thử qua tay nghề của mình đâu.
Hiện tại đã có người mời đi ăn, cớ sao mà không đi.
Bốn người đi hai chiếc taxi, Lạc Vũ yên tĩnh ngồi ở ghế sau, kế bên cậu là Tôn Minh Hạo.
[Là một phú nhị đại, không phải khi ra đường đều đi siêu xe hay sao? Cái taxi rách nát này làm sao mà xứng với thân phận cao quý của ký chủ được?] - Hệ thống tỏ vẻ ghét bỏ.
Lạc Vũ lười để ý đến nó.
Hiện tại đang trong thời gian điều tra phòng chống tham nhũng, nào có ai não tàn đến mức lại mua siêu xe cho con mình lái đi học? Nếu làm như vậy, thì chẳng khác nào đang chiêu cáo với thiên hạ bản thân quan chức đó có vấn đề hay sao?
Ba người cùng với Lạc Vũ đến ăn ở nhà hàng cao cấp của Ý.
"Nhà hàng này vừa mới khai trương không lâu, lúc trước bọn tôi muốn tới, nhưng tiếc là không có thời gian.
Hôm nay vừa vặn, chờ một lát nữa, cậu có thể được nếm thử hương vị ở đây thế nào".
Chu Gia Trí cười với Lạc Vũ.
Lạc Vũ liếc nhìn nụ cười đầy thâm ý của Chu Gia Trí, không nói gì.
Đây là một nhà hàng kiểu Ý điển hình, trang hoàng cách điệu thoải mái, dễ chịu, hoàn cảnh tương đối tốt, ở đây còn cung cấp chỗ ngồi ngoài trời dành cho những vị khách thích lãng mạn.
"Đi thôi".
Tôn Minh Hạo dẫn đầu đi vào nhà hàng.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người vậy ạ?" Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.
"Bốn người" Tôn Minh Hạo nói.
"Vâng, xin mời quý khách qua bên này".
Người phục vụ dẫn bốn người đến vị trí gần cửa sổ, phía sau, một nam phục vụ trẻ tuổi người ngoại quốc đi tới chỗ bọn họ đưa thực đơn.
"Cậu muốn ăn món gì?" Tôn Minh Hạo lấy thực đơn đưa cho Lạc Vũ.
Lạc Vũ từ trước đến nay không phải là người khách sáo, cậu trực tiếp nhận thực đơn, mở ra, sau đó nói lưu loát một tràng tiếng Ý với người phục vụ ngoại quốc đang há hốc mồm: "Một phần bò bít tết, súp gà nấm rừng, tráng miệng là bánh phô mai Ý, cứ như vậy đi, cảm ơn".
Sau khi nghe xong, người phục vụ ngoại quốc khẽ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Hắn không ngờ Lạc Vũ lại có thể nói được tiếng Ý, hơn nữa cậu còn phát âm rất giống người bản xứ ở Ý.
Nếu bỏ qua mái tóc đen, da vàng của Lạc Vũ, thì chỉ cần nghe cậu nói thôi cũng lầm tưởng cậu là người Ý.
Gọi món xong, Lạc Vũ đưa thực đơn cho Chu Gia Hào ngồi cạnh cậu.
Nguyên bản, Chu Gia Hào khi nghe Lạc Vũ nói một tràng tiếng Ý hắn không hiểu thì sửng sờ một phen, đến khi thực đơn ở trong tay thì mới giật mình phản ứng lại, hắn vội vàng mở ra, nhưng vừa thấy, hắn trợn tròn mắt lên.
Tất cả món ăn trong đây đều là tiếng Ý, hắn ngay cả tiếng Anh còn chưa hiểu huống chi nói tiếng Ý.
Nhìn thực đơn, Chu Gia Hào dứt khoát đưa qua cho Chu Gia Trí: "Gia Trí, anh gọi món trước đi".
Khi Chu Gia Trí nhận thực đơn, trong lúc nhất thời cũng vô ngữ.
Tôn Minh Hạo thấy hai bọn họ nhìn thực đơn đến phát ngốc, chậm chạp không gọi món liền mất kiên nhẫn, hắn trực tiếp lấy thực đơn trong tay Chu Gia Trí: "Hai tụi mày có chọn món không cũng chọn tới chọn lui, thích món gì thì gọi món đó không phải được rồi sao..." Nhìn thực đơn, Tôn Minh Hạo trực tiếp đứng hình, mãi một lúc sau, hắn chỉ vào Lạc Vũ, nói với người phục vụ: "Cho tôi một phần giống cậu ta".
"Tôi cũng vậy".
Chu Gia Hào nói.
Trên mặt Chu Gia Trí có chút xấu hổ, cười nói với người phục vụ: "Vậy lấy bốn phần giống nhau".
"Vâng, xin quý khách đợi một lát".
Nói xong, người phục vụ liền rời đi.
Nhưng trước khi đi, hắn cố ý liếc nhìn Lạc Vũ một cái.
Sau khi rời khỏi, người phục vụ mới phát hiện mình đã lấy sai thực đơn.
Để bày tỏ xin lỗi, hắn đưa lên bốn phần khai vị cho bốn người.
Chính vì vậy, ba người Tôn Minh Hạo mới biết được, nguyên lai là lấy sai thực đơn.
Chẳng trách trong thực đơn không có một cái hình nào, mà chỉ có một đống tiếng Ý.
"Lạc Vũ, cậu biết tiếng Ý?" Tôn Minh Hạo tò mò hỏi.
"Biết một chút, gần đây tôi có xem phim điện ảnh với phim phóng sự của Ý".
Với điểm trí lực hơn 70, Lạc Vũ chỉ cần xem mấy bộ phim điện ảnh cùng phim phóng sự thì đã học xong tiếng Ý.
Hơn nữa, cậu nói tiếng Ý còn tốt hơn người Ý nhiều.
Nghe Lạc Vũ nói như vậy, cả ba đều cảm thấy như bị đả kích.
Chỉ xem phim điện ảnh với phim phóng sự mà đã biết tiếng Ý? Cái này thật đả kích người mà!!!
Tôn Minh Hạo nói sang chuyện khác: "Ừm, Lạc Vũ, tối qua cảm ơn cậu".
"Không cần cảm ơn, là do bọn họ cản đường mà thôi".
Ngụ ý là cậu không có ý định cứu họ.
"....."
Có thể bình thường mà nói chuyện phiếm được không, Tôn Minh Hạo giật giật khóe miệng.
Sao trước đây hắn lại không phát hiện tên này thẳng tính như vậy? Bất quá tính cách này, hắn thích.
Tôn Minh Hạo cười nói: "Mặc kệ thế nào, việc cậu cứu ba người bọn tôi là thật.
Từ nay về sau, cậu chính là bằng hữu của Tôn Minh Hạo này, có chuyện gì thì cứ việc đến tìm tôi".
"Đúng, đúng, đại hiệp..., à không, Lạc Vũ, tui còn chưa tự giới thiệu, tui là bằng hữu của Hạo ca, tên Chu Gia Hào, hiện đang học lớp 12 trường Bồi Dưỡng Nhân Tài".
Chu Gia Hào nhiệt tình nói.
"Tôi tên Chu Gia Trí, anh họ của Gia Hào, cũng đang học lớp 12