Chương 49
Khi tấm rèm dày nặng được kéo ra, khung cửa sổ sát đất được mở ra, làn gió mát lạnh buổi đêm thổi vào trong phòng, cuốn bay mái tóc dài của Giang Lăng.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc, vầng trăng khuyết treo nơi chân trời, rải xuống đất thứ ánh sáng bàng bạc. Giang Lăng nhìn xuống bên dưới, nhác thấy một khoảnh biển tường vi.
Sau đó, cậu vẫy tay về màn đêm.
Tiếng cánh vỗ vang lên, một con dơi mắt đỏ rơi xuống ngón tay Giang Lăng, phát ra tiếng kêu the thé.
Giang Lăng cầm tín vật của gia tộc Ellen trong tay, con dơi liền dùng răng nhọn cặp lên, bay vào bầu trời đêm, biến mất tăm.
Kinh thư bay đến bên cạnh Giang Lăng, thân mật dụi cổ cậu.
"Ta gửi tin cho Will rồi, bảo hắn ba ngày sau tổ chức yến hội." Giang Lăng cúi đầu, nói với kinh thư.
Will là người của gia tộc Doria, cũng là người đang theo đuổi Alice. Thực ra, người theo đuổi Alice rất đông, chỉ tội là sau khi Alice hứa hôn, không có mấy người dám trắng trợn theo đuổi Alice nữa.
Trong số đó có bao gồm cả Will Doria.
Nhưng, sau khi Alice và Cifer hủy hôn, hắn lại bắt đầu sống dậy, biểu hiện cụ thể chính là mỗi ngày gửi cho Alice một lá thư tình.
Giang Lăng còn chẳng buồn đọc mà quăng luôn, hôm nay quyết định cho hồi âm.
"Ta có thể dựa vào buổi tiệc mà đưa Ranzon vào gia tộc Doria, khi Ranzon cứu người có thể gây hỗn loạn để bọn họ chạy trốn thành công." Giang Lăng cong khóe môi, "Một sự cố nho nhỏ thì vẫn dễ lắm."
Hệ thống điên cuồng gật đầu, miệng khen hết lời: "Kí chủ, anh càng ngày càng lành nghề rồi, tôi tin chuyến này anh chắc chắn sẽ thành công."
"Ta không làm nữa."
"Tuy lần trước đã thất bại, nhưng mà..." Hệ thống nói to, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa câu nói này của Giang Lăng, kinh ngạc, ngoác miệng ra gào: "Kí chủ, anh đừng nghĩ bậy."
Giang Lăng liếc xéo.
"Kí chủ, anh bình tĩnh lại đi."
"Ta cảm thấy làm thế này chán lắm." Giang Lăng xua tay, "Mai Thiếu Hằng ít nhất cũng là kẻ si tình, còn Cifer thì ta không nhìn thấy được sự thật lòng. Bảo ta tác hợp một đôi oan gia thì có gì hay ho chứ?"
"Nhưng mà..."
"Chuyện thất đức như thế, ta không làm đâu."
Hệ thống không biết nên nói thế nào, thế là bắt đầu lật trang giấy.
Kinh thư lật ào ào, đến thẳng trang tiến độ nội dung, gân cổ họng đọc: "Sau khi Ranzon đưa Anral đi, Cifer vô cùng đau khổ, cuối cùng hắn cũng đã hiểu được cái gì gọi là tình yêu, quyết định đối xử thật tốt với Anral, cướp lại trái tim của nàng."
"Không ngừng làm tổn thương, khiến Anral sợ hãi đến cùng cực rồi lại đối xử tốt với người ta?" Giang Lăng nhíu mày, "Xin lỗi đi, ta không thể hiểu được, nếu ta thích một người thì ta sẽ chỉ muốn đối xử thật tốt với người đó thôi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết."
"Nhưng mà, nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ không thể sang thế giới tiếp theo đâu, kí chủ cũng sẽ chết đó."
"..."
"Kí chủ, anh đừng nghĩ quẩn, cũng đâu phải anh sắp xếp để hai người đó về với nhau đâu." Hệ thống vắt óc khuyên bảo, "Cho dù anh không làm vậy thì trong nguyên tác họ vẫn về với nhau thôi, anh ra tay thì có thể khiến sự việc trở nên tốt đẹp hơn một chút. Ít nhất thì anh xem..."
Hệ thống loanh quanh một hồi, nhớ lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc nhà Lucy, bừng tỉnh: "Nếu như không có anh, Anral đã bị cưỡng bức từ lâu rồi. Anh nghĩ thử xem, thực ra nhiệm vụ mà tôi giao cho anh đều rất tốt mà."
"..."
Giang Lăng đứng trên ban công, nghiêng người, chống cánh tay lên lan can.
Cậu nghĩ một hồi rồi quay lại cười: "Cứ xem sao đã."
Đằng nào thì giờ cậu cũng không muốn làm nữa, nhưng cũng chưa chắc sau này cậu sẽ không hối hận.
Nghĩ vậy, Giang Lăng cảm thấy như có cái gì kẹt trong ngực, thế là lại đưa đi mười mấy bức thư nữa, chủ nhân của đám thứ này đều là nợ phong lưu bao nhiêu năm nay của Cifer.
Đưa thư xong, Giang Lăng cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn một chút, vừa cúi đầu đã thấy bên khóm hoa tường vi có hai bóng người mơ hồ.
Lúc này đang là lúc ma cà rồng đầy sức sống nhất, Giang Lăng cũng chẳng cảm thấy lạ.
Nhưng Giang Lăng vẫn muốn về quan tài nằm một lúc, bèn nhấc chân đi vào trong, đang định kéo rèm che cửa sổ thủy tinh lại, Giang Lăng sững ra, lại nhìn xuống dưới.
Ánh trăng mơ màng, tường vi nở đúng kỳ đẹp nhất, khung cảnh sáng ngời đến lóa mắt, hai người đứng dưới giàn hoa lỡ mà là một đôi tình nhân nhỏ, nói chuyện một hồi, rồi nhân lúc không ai, ôm này, rồi hôn này, đánh dã chiến này...
Có vẻ rất lãng mạn.
Nhưng, Giang Lăng cảm thấy, một người trong đó trông hình như là Mai Sơ Viễn.
"Tiểu Hồng——" Giang Lăng gọi.
Hệ thống đang ủ ê vì ban nãy Giang Lăng nói muốn từ bỏ lập tức vực dậy tinh thần, hắn bắt đầu hớn hở lăn đến dưới chân, dùng trang sách ôm đùi Giang Lăng.
"Kí chủ, có phải anh hồi tâm chuyển ý rồi không."
"Hỏi mi một vấn đề."
"Chỉ cần anh thành tâm nhận sai, bổn hệ thống vẫn có thể tha thứ cho anh." Hệ thống cười hê hê, "Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi biết gì chắc chắn sẽ nói hết..."
Dẹp mẹ đi, lỡ hỏi cái gì mà hệ thống không thể nói, hắn lại bắt đầu chết máy.
Giang Lăng chỉ chỉ bóng người bên dưới: "Kia có phải Sơ Viễn không?"
"Được lắm!" Hệ thống bùng cháy, "Tôi còn tưởng anh muốn chăm chỉ làm việc, không ngờ lại là hỏi chuyện đàn ông! Anh là đồ làm việc không nghiêm túc!"
"Ta chỉ hỏi một câu thôi mà." Giang Lăng lạnh mắt, "Có phải không?"
"Hình như vậy."
Hệ thống thở dài, cảm thấy vô cùng phiền muộn: "Kí chủ, tôi bảo này, anh là kí chủ đầu tiên rất hay dằn dỗi... kí chủ... đợi chút, anh đi đâu thế?"
Giang Lăng đi giày, mặc áo khoác, lộp cộp bỏ đi.
Chỉ còn một mình hệ thống hiu hắt ở lại.
Sau đó run rẩy vài giây, khổ sở đi theo, khiếu nại: "Kí chủ, giờ tôi mới biết anh là đồ trọng sắc khinh bạn."
"Đừng ồn." Giang Lăng mở cửa đi xuống, "Ta không khống chế được mà làm y bị thương, còn xé quần áo y, y để máu me như thế mà còn đi ra ngoài, lỡ gặp một tay sắc lang mạnh thì chẳng phải sẽ bị ăn hiếp sao?"
"Ta đi xem tình hình thế nào..."
Giang Lăng miệng thì nói xem tình hình, nhưng lại xuống bằng tốc độ nhanh nhất, đến vườn hoa kia.
Hương hoa tường vi lan tỏa, khi đến vườn hoa, hương tường vi nhè nhẹ bao quanh cơ thể.
Không có mùi máu tanh nồng, Giang Lăng thở phào.
Sau đó, cậu liếc nhìn xung quanh, trông thấy người đang đứng trong góc. Thực ra không phải hai người mà là ba người, còn có một huyết tộc đứng ở chỗ khuất cây, nằm ở điểm mù tầm mắt.
Một người đúng là Mai Sơ Viễn, y vẫn nguyên bộ dạng từ lúc đi ra khỏi phòng Giang Lăng, thiếu mất một bên tay áo, lộ ra cánh tay cơ bắp hài hòa.
Còn hai ma cà rồng kia, một kẻ là Perta, một kẻ là Jessica...
Nhắc đến Jessica, Giang Lăng lại muốn cáu, thằng ranh này đã dạy hư Mai Sơ Viễn.
Giang Lăng còn chưa đi sang, tiếng nói của ba người đã mơ hồ vọng đến.
"Sứ giả, mong anh hãy suy nghĩ thành ý của tôi, hiệp ước này vô cùng hợp lý, đôi bên cùng có lợi, đối với anh và quê hương anh không hề có bất cứ nguy hại gì." Câu nói này rất khách khí, Perta đẩy gọng kính trên mặt, vô cùng thành khẩn.
Jessica lập tức cười lạnh một tiếng, mỉa mai: "Ngươi chỉ biết nói mấy lời mát tai, có tác dụng gì à? Chẳng đem ra được cái gì thực tế hết."
Khi nói câu này, Jessica quan sát Mai Sơ viễn, lộ vẻ mặt anh hiểu tôi hiểu cả nhà đều hiểu: "Sứ giả, ta không làm mấy cái cái ngoài miệng như Perta. Ta chỉ làm người thật việc thật thôi."
"Chỉ cần ngươi đồng ý ký hiệp ước với ta." Jessica chìa một bàn tay, "Ngoài những gì Perta vừa nói, ta sẽ thêm một vài thứ nữa."
Jessica nở nụ cười chắc chắn: "Cho dù là nam nữ con người hay là nam nữ huyết tộc, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta đảm bảo sẽ dạy dỗ đúng khẩu vị ngươi rồi mang đến tặng cho ngươi."
"Ta có thể cho ngươi một tòa biệt thự, một trang viên, muốn làm gì thì làm đó."
"Hơn nữa, ngươi sắp trở thành khách quý của ta, chỉ cần là yêu cầu không tổn hại đến lợi ích, ta đều sẽ giúp ngươi..."
Jessica nói một thôi một hồi rồi cười hỏi: "Ngươi có muốn cân nhắc xem sao không?"
Giang Lăng đứng một bên nghe, tức quá hóa cười: "Hắn biết điều đấy."
"...Kí chủ, anh có động lòng không?"
"Nói thừa, ta thèm vào mấy thứ đó của hắn chắc?" Giang Lăng phản bác, "Có điều... khụ khụ, nếu như hắn đã tự nguyện đưa, thì ta vẫn sẽ lấy hết."
Giang Lăng đang nghĩ xem nên xông ra thế nào thì nghe thấy tiếng Mai Sơ Viễn trả lời, giọng y vẫn luôn mềm mại, có lẽ vì muốn xoa dịu nên mặt lộ vẻ thận trọng.
"Chuyện này quá quan trọng, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận mới có thể quyết định được, rất xin lỗi."
Giang Lăng cong khóe môi.
Jessica không phục: "Ngươi từ chối Perta thì thôi, từ chối đề nghị của ta thì hơi thiệt đấy. Đúng rồi... nếu ngươi muốn kiểu như Alice, cho dù là nam hay nữ, ta đều có thể tặng cho ngươi."
"Ô hay, hắn có ý gì vậy?" Giang Lăng đang giơ chân chuẩn bị xông ra thì nghe thấy Mai Sơ Viễn đáp.
"Ta không cần." Sợ từ chối không đủ dứt khoát, y lại nghiêm túc bổ sung, "Ta không thích. Alice chính là Alice, chỉ có một người."
Jessica đảo mắt.
Mai Sơ Viễn nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi là đồ lừa đảo."
"Cái này thì oan cho ta quá, ta lừa ngươi hồi nào???"
Jessica còn đang rên rỉ, Perta thêm dầu vào lửa: "Ngươi lừa người ta còn ít à?"
"Nhưng ta chưa từng lừa ngươi mà sứ giả."
"Có." Mai
"Ta nói vậy thì sai chỗ nào???"
"Alice nói không có tức là không có."
"Nàng ta lừa ngươi đấy!"
"Ta tin nàng." Mai Sơ Viễn cong khóe môi, dịu dàng, và ngọt ngào.
Jessica trợn mắt lên, nghẹn họng không nói năng gì.
Thật lâu sau mới chỉ vào Mai Sơ Viễn mà run rẩy: "Các ngươi có quan hệ gì hả?"
Không chờ Mai Sơ Viễn trả lời, Giang Lăng vung nắm đấm vào mắt Jessica.
Jessica lùi ra sau mấy bước, hõm mắt lập tức tím bầm, Giang Lăng liếc hắn một cái, vung nắm đấm như khiêu khích.
Perta vô cùng thức thời, lập tức cáo từ.
Jessica phẫn nộ lườm Giang Lăng.
Giang Lăng chẳng thèm để ý đến hắn, tiện tay cởi áo khoác trên người trùm lên cho Mai Sơ Viễn, còn không quên dịu dàng nói: "Bọn họ có bắt nạt ngươi không? Có thì cứ nói, ta đánh gãy chân gãy tay hắn luôn."
"Có." Mai Sơ Viễn kéo một góc áo khoác, nghiêng đầu.
"Nói!!!"
"Ô lạ nhỉ, ta có làm gì đâu?"
Trong tiếng Jessica kêu oan liên tục, Mai Sơ Viễn cười: "Hắn lừa ta, nói nàng không tốt..."
Y len lén kéo một ngón tay của Giang Lăng, dịu dàng nói: "Ta không nghĩ ra được, Alice có chỗ nào không tốt chứ?"
"..."
Giang Lăng sững người, chớp chớp mắt, rồi mím môi, đầu ngón tay run run.
Jessic đứng một bên giả tượng, thật lâu sau hắn cũng hiểu ra, giơ tay túm "gấu váy" Giang Lăng.
"Đại lão, giúp ta đi mà." Hắn hỏi một cách đáng thương, "Có thể giúp ta thuyết phục sứ giả ký hiệp ước không?"
"Tém tém đi ba."
"Nhưng mẹ nó chứ ta nói đến sùi bọt mép rồi vẫn không thể lợi hại bằng ngươi được."
Chương 50
Jessia ôm bên mắt gấu trúc, bộ dạng vô cùng đáng thương, khiến Giang Lăng phì cười.
Cậu nhướn mày cười trêu: "Chính mình vô dụng còn đòi trách ai?"
"Cái này có thể trách ta à? Rõ ràng là vị tiểu sứ giả này khó nhằn mà." Jessica lườm, "Ngươi xem, cũng đâu phải một mình ta bó tay, Perta đi cùng ta lăn lê mấy ngày trời cũng vẫn bó tay đấy thôi?"
"Mới cố gắng hai ba hôm mà đã kêu giời kêu đất lên, ngươi đúng là vô dụng, không thấy Perta đi rõ dứt khoát đấy à?"
Jessica kéo "gấu váy" của Giang Lăng, cố gắng khiến ánh mắt mình ôn hòa hơn: "Dù gì cũng quen nhau lâu vậy rồi, giúp một tay đi mà. Đây cũng chẳng phải chuyện của một mình ta, đây là việc của toàn bộ huyết tộc chúng ta."
"Chuyện này..." Thiếu niên ôn hòa bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.
Vừa mới nói được hai chữ, Jessica đã nhìn sang ngay: "Sứ giả, có phải ngươi đổi ý rồi không."
Mai Sơ Viễn cúi người xuống, một tay chống lên đầu gối mình, một tay chỉ vào tay Jessica.
Jessica không hiểu.
Rồi nghe thấy cậu thiếu niên dịu dàng nói: "Có thể đừng kéo quần áo Alice nữa được không?"
"..."
Mai Sơ Viễn kéo tay hắn ra khỏi "gấu váy" của Alice một cách không hề tán đồng, sau đó mới cong khóe môi.
Xung quanh im phăng phắc, thật lâu sau Giang Lăng mới hắng giọng một tiếng, nói với Jessica: "Được rồi, chuyện của chính mình thì tự mà quyết định đi, giờ ngươi có thể đi rồi."
Nói xong, cậu xua tay với Jessica không khác gì đuổi ruồi.
Jessica lườm Giang Lăng: "Alice, cái tính này của ngươi đúng là càng ngày càng đáng ghét."
Để lại một câu đó xong, hắn quay người đi, đi chưa được mấy bước lại quay lại, nhìn nhìn hai người.
Alice vẫn là Alice trong ký ức của hắn.
Vị sứ giả dị tộc kia lại nghiêng đầu, nhìn Alice mà cười thật ngọt ngào.
Giống như một kẻ... ngu si đang yêu!
Jessica cười hàm ý, hỏi: "Sứ giả, ngươi vừa từ phòng Alice ra hả?"
Khuôn mặt trắng nõn của Mai Sơ Viễn lập tức đỏ bừng, y nhìn Giang Lăng, thấy Giang Lăng không ý kiến gì nên gật đầu thật nhanh, sau đó lại cào cào tóc mình như ngượng ngùng.
Y vừa ra khỏi phòng Alice, còn đang trong hành lang thì trông thấy hai tên Jessica với Perta, hai người đứng bên dưới gọi y xuống.
Mai Sơ viễn vừa đến vườn hoa liền bị hai người quấn lấy, mãi lâu sau vẫn không thoát được.
"Quần áo của ngươi cũng do Alice xé hả?" Jessica chỉ cánh tay để trần của Mai Sơ Viễn.
"..."
Giang Lăng chột dạ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng.