Editor: Yooniin
Có phải chúng ta từng gặp qua rồi phải không?
Giang Lăng nhìn người trước mặt, có chút không mở miệng được.
Nguyên nhân rất đơn giản, cậu thực sự từng gặp qua y, không những gặp mà còn giả vờ cùng y nói chuyện yêu đương nữa kìa. Hơn nữa đối với Giang Lăng, chuyện này chỉ xảy ra cách đây không lâu mà thôi.
Cậu mạnh mẽ đặt người ta dưới ván quan tài, hung hăng ăn đậu hủ........
Giang Lăng trầm mặc một lúc lâu, người trước mặt lông mi run rẩy, giống như đang suy nghĩ một xưng hô thích hợp, hồi lâu, y nhu thanh mở miệng: "Thanh Hà...... sư muội?"
Tiếng gọi này kéo thần trí Giang Lăng trở lại, thần sắc cậu tự nhiên nhận lấy dải lụa, cười khẽ nói: "Ngươi từng gặp ta? Không lẽ gặp ta ở trong mộng? Chẳng lẽ ta là người trong mộng của ngươi....... Thần nữ?"
Cậu vốn định nói là tình nhân trong mộng, nhưng hai chữ tình nhân trong thế giới này có hơi kinh thế hãi tục, nhưng lời kia vừa nói ra miệng, cậu vẫn hơi cảm thấy hối hận.
Trơ mắt nhìn Mai Sơ Viễn sửng sốt, ánh xanh trong mắt nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Nguyên Quân cùng quản sự nghe xong gương mặt cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ây da, ở mấy thế giới trước, cậu đã quen nói lời đùa giỡn với thiếu niên kia, hiện giờ tật xấu này có chút khó sửa.
"......"
Giang Lăng ngậm dải lụa, ngón tay cuốn lấy hai ngọn tóc, theo động tác này vấn tóc lên, rũ mi mắt, không chút để ý nói: "Ta vừa nãy chỉ là nói giỡn thôi, ngươi đừng để trong lòng."
Gió lạnh cuốn theo phong tuyết thổi tới, Giang Lăng hơi run lên một chút, nhìn người trước mặt mím mím môi, ôn thanh mở miệng: "Không có việc gì."
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên mấy người đang đứng sau Giang Lăng, lộ ra vài phần dò hỏi.
Quản sự lập tức cung kính mở miệng: "Tiên quân, ta là quản sự ngoại môn, hôm nay dẫn đường cho Thanh Hà tiên tử tới đây."
Mai Sơ Viễn gật đầu.
Nguyên Quân cúi đầu, lộ ra búi tóc có hơi xù lên, ngón tay cô nương móc vào nhau, e lệ nói: "Ta là đệ tử thứ mười ba của Phục Linh quân."
"Nguyên lai là đồ nhi của Nhị sư tỷ, xét bối phận thì ta chính là sư thúc của ngươi."
Hai chữ "sư thúc" vừa nói ra, thần sắc Nguyên Quân trở nên ảm đạm, thanh âm cũng dần nhỏ lại: "Năm năm trước, tông chủ cảm thấy........ nơi này của sư thúc quá mức yên tĩnh, phái chúng ta thay phiên nhau trông coi, tháng này vừa hay đến phiên của ta, nên đem mấy cô nương này tới dọn dẹp một chút."
"Thì ra là thế."
"Ta......" Nguyên Quân lén nhìn trộm y một cái.
Thấy nụ cười trên mặt y trước sau như một, cánh môi hé mở: "Thực xin lỗi, lần này đã làm sư điệt sợ hãi."
"Không có gì." Nguyên Quân liên tục xua tay.
Mai Sơ Viễn vươn tay, lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc giản, đưa cho Nguyên Quân, "Đem thứ này đến Đa Bảo các, sư điệt có thể đổi một pháp bảo thích hợp với mình."
Nói xong, ánh mắt không nặng không nhẹ đảo qua áo choàng trên tay nàng.
Nguyên Quân vừa mới xua tay, bây giờ lại tiếp tục, vội từ chối: "Tông chủ đã bồi thường cho đệ tử."
Mai Sơ Viễn cong cong khóe môi: "Đó là sư phụ bồi thường......"
"Không không không....."
Đột nhiên, tay nàng lần thứ hai bị nắm lấy, quay đầu nhìn lại, là Giang Lăng.
Tóc cậu đã buộc gọn gàng, nhìn Nguyên Quân nhướng mày, lấy ngọc giản từ trong tay Mai Sơ Viễn, để vào tay nàng: "Hắn cho thì ngươi cứ nhận, đồ trưởng bối ban không thể từ chối."
"Trưởng bối......" Nguyên Quân chớp chớp mắt.
"Không sai." Giang Lăng gật đầu.
Nguyên Quân nắm chặt ngọc giản, trên mặt lại hiện lên thần sắc vô cùng mất mát.
Mai Sơ Viễn nét mặt ôn hòa: "Hiện giờ ta đã xuất quan, không làm phiền tới sư điệt."
Nguyên Quân ngơ ngẩn.
Mai Sơ Viễn âm thanh ôn nhu nói, "Linh khí trong núi vẫn còn hỗn loạn, không bằng ta đưa sư điệt đi một đoạn."
"Không, không cần."
Lúc Nguyên Quân dẫn theo các tiểu nha đầu cùng quản sự rời đi còn lộ ra vài phần mất hồn mất vía.
Mãi đến tận khi bóng dáng mấy người họ biến mất trong sương mù, Giang Lăng mới giả bộ ho một tiếc: "Tiểu cô nương kia ngưỡng mộ ngươi, ngươi biết không?"
Mai Sơ Viễn quay đầu, ánh mắt trầm lặng rơi lên người Giang Lăng.
"Ngươi cự tuyệt tiểu cô nương như thế, cũng đả kích người ta quá."
"Nếu đã có hôn ước, ta cũng không nên dây vào những chuyện đó."
Từng gợn sóng lan ra trong đôi mắt màu xanh nhạt, lộ ra một cỗ nghiêm túc.
Giang Lăng sửng sốt.
Cậu cũng không phải ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Mai Sơ Viễn.
"Hơn nữa." Mai Sơ Viễn nghiêng đầu nhìn vào không gian được tuyết bao phủ, lộ ra đôi tai có chút hồng lên, trên mặt nhiễm vài phần nghiêm túc, vài phần ôn nhu, ánh mắt như đang nhớ lại gì đó, còn hiện lên vài tia thẹn thùng: "Ta đại khái thực sự đã từng gặp muội trong mộng."
" Khụ khụ khụ ——" Giang Lăng không cẩn thận tự làm mình sặc.
"Thanh Hà sư muội?" Mai Sơ Viễn theo bản nương vươn tay, bị Giang Lăng ngăn lại.
"Không sao, không sao."
"Ồ."
Dừng một chút, có lẽ nhận thấy Giang Lăng khôi phục lại thái độ bình thường, Mai Sơ Viễn lần thứ hai mở miệng: "...... Muội tới Côn Luân tông tìm ta?"
Vấn đề này vừa ra đã chọt đúng điểm mấu chốt, chính xác là cậu có việc tìm y, vì "Minh Quang châu", cũng vì mạng nhỏ của chính mình, cậu không thể bỏ gánh giữa đường. Vì vậy nghiêm trang gật đầu: "Không sai, ta có chuyện quan trọng muốn nhờ."
"Không bằng chúng ta vào trong ngồi rồi nói?" Mai Sơ Viễn đề nghị.
Giang Lăng gật đầu.
Lập tức thấy được trên mặt thanh niên đều là ý cười, phảng phất như một trận gió xuân, thổi tan cả băng tuyết lạnh lẽo.
Hai người dọc theo bậc thang được bao phủ một tầng tuyết dày, hướng về phía cung điện đi tới. Ánh mắt Giang Lăng chuyển từ mấy cây tùng bách sang người thanh niên.
Bộ dáng y đại khái hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ đạo bào màu trắng thuần khiết, một đầu tóc đen được buộc lên tùy ý, nhu thuận thả xuống y phục. Khuôn mặt vẫn ôn nhu mềm mại như cũ, nhưng lại rút đi vài phần ngây thơ, nhìn qua có vẻ nội liễm mà phong hoa.
Với Giang Lăng mà nói, chỉ là đổi một cái thế giới, ấy vậy mà thiếu niên kia mới còn non nớt, có chút đáng yêu làm nũng, vậy mà bây giờ đã biến thành bộ dáng như thế này.
Lại nói tiếp, bên này đại khái cũng qua mười năm đi.......
Cũng không biết y còn nhớ tới "Alice" hay không.
Nghĩ đến đây Giang Lăng cảm thấy, không nhớ đến là tốt nhất.
Mai Sơ Viễn thân là đệ tử quan môn của tông chủ Côn Luân tông,