Edit: Yooniin
Hệ thống dùng trang sách đâm đâm mặt Giang Lăng: "Ký chủ, vị hôn phu của anh gọi kìa."
"...... Ta biết rồi." Cậu đẩy hệ thống ra, đi về phía âm thanh phát ra.
Ngôi sao lấp lánh trong đêm đen, phủ xuống một tầng hào quang thanh lãnh, bao trùm toàn bộ núi non trùng điệp, giống như từng con cổ thú nối tiếp nhau. Bất quá những khách điếm này xây dựng trên núi, có chút thiếu ánh sáng.
Dưới mái nhà treo một ngọn đèn, ánh sáng ấm áp, nhợt nhạt chiếu sáng cho một góc hành lang gấp khúc. Bên cạnh trồng rất nhiều bồn linh hoa linh thảo, cánh hoa yêu kiều nở rộ, nam tử bạch y đứng ở cuối hành lang, ánh mắt nhu hòa dừng ở phía đầu còn lại.
Khi Giang Lăng ngoái đầu nhìn lại, y cong cong mặt mày. Khuôn mặt tràn đầy ý cười, so với ánh trăng càng thêm xinh đẹp ôn nhu.
"Mai Sơ Viễn." Giang Lăng mở miệng gọi.
Thanh niên kia nhẹ nhàng lên tiếng, nhấc chân đi tới, ánh mắt đảo qua hai người, dò hỏi: "...... Muội và người này vừa mới...... đang làm gì?"
Lời này vừa ra, ánh mắt Cơ Ngọc hơi thay đổi.
Đời trước của nàng ta căn bản chưa từng gặp mặt người này, cũng chưa từng nghe qua cái tên Mai Sơ Viễn. Nhưng khi người này vừa bước tới, Cơ Ngọc không thể thăm dò ra người này là ai, chỉ có thể xác định tu vi của đối phương cao hơn mình không chỉ một chút.
Mà nhân vật như vậy, lại quen biết Lục Nghi Tu......
Sau khi Cơ Ngọc thực sự không thể nhận ra thân phận người trước mặt, liền ôm cánh tay, khóe môi giơ lên, lộ ra tươi cười mang vài phần mị sắc: "Vừa lúc gặp gỡ Nghi Tu cho nên nói chuyện mấy câu."
Nàng ta lùi sang bên cạnh một bước, "Hai vị quen biết sao? Như vậy ta đây không quấy rầy, ta muốn đến chỗ chưởng quầy lấy rượu."
Nói xong, từ bên người Giang Lăng bước qua, hướng về phía Mai Sơ Viễn đi tới.
Hệ thống bất mãn lẩm bẩm: "Ký chủ, lúc nàng ta nói dối trông giống anh phết đấy, mặt cũng không động lấy một cái."
Giang Lăng nhịn không được liếc xéo hệ thống, "Rốt cuộc là mi khen ta hay chửi ta vậy? Hử?"
"Lẽ nào cứ mỗi lần sống lại, da mặt anh đều dày thêm một lớp sao?" Hệ thống tiếp tục nói thầm, "Lại nói, ký chủ anh đã được sống lại ba lần rồi đấy à."
Giang Lăng: .......
Cậu cảm thấy hệ thống đang chửi mình.
Trong lúc nghe hệ thống lải nhải, cậu nghĩ chuyện này tới đây là xong rồi, đợi chút nữa sẽ cảm ơn Mai Sơ Viễn tới thật đúng lúc, Cơ Ngọc chuẩn bị đi qua người Mai Sơ Viễn.
"Ngươi là bằng hữu của Thanh Hà sư muội sao?" Âm thanh mềm nhẹ từ người bên cạnh Cơ Ngọc truyền đến.
Nàng ta theo bản năng ngẩng đầu.
Buổi tối gió trong núi phất qua, tua đèn lồng lắc lư, tính cả lọn tóc nhỏ thả trên vai cũng bị thổi bay vài sợi. Cơ Ngọc thấy được dáng người thon dài cùng gương mặt nhu hòa của y.
"Hai người là bằng hữu sao?" Mai Sơ Viễn nghiêng đầu, tiếp tục hỏi, thần sắc cực kỳ ôn hòa hữu hảo.
Cơ Ngọc không biết vì sao, hai chân mày nhảy một cái, không phủ nhận: "Không sai."
Tựa hồ cảm thấy vẫn không ổn, nàng ta tiếp tục bổ sung: "Ta quen nàng."
"Như vậy sao?"
Dưới ánh mắt nàng ta, mặt mày Mai Sơ Viễn gợn lên ý cười: "Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta cùng nhau uống một ly đi. Bằng hữu của Thanh Hà, ta cũng muốn quen biết một chút."
"Không cần." Cơ Ngọc lập tức cự tuyệt.
Mai Sơ Viễn lại nói: "Ta mang theo rượu, rượu được ủ nhưỡng từ băng sen trên đỉnh Côn Luân."
Băng liên trên đỉnh Côn Luân tông, không phải người Côn Luân tông, căn bản không thể lấy được. Lại liên tưởng tới động tĩnh vừa rồi, Cơ Ngọc lập tức minh bạch thân phận người này.
Người này đến từ Côn Luân tông!
Cơ Ngọc tăng thêm ngữ khí: "Không cần, đạo hữu giữ lại uống cùng Nghi Tu đi."
Sau đó gấp không chờ nổi mà muốn tiến vào đại đường.
Nếu là ngày thường, khả năng Cơ Ngọc sẽ không tránh người của Côn Luân tông như vậy, nhưng không lâu trước đây nàng ta mới cướp đoạt Minh Quang châu trong tay Lục Nghi Tu, mà đây chính là đồ vật của Côn Luân tông. Khi nàng ta đối mặt với người của Côn Luân tông vẫn có chút chột dạ.
Nhưng mà, nàng ta còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng của Tạ An Ca.
"Tuyết liên tửu?" Tạ An Ca đỡ cây cột trong đình nghỉ mát. Ánh mắt sáng lên, trên mặt hiện lên chút kinh hỉ, "Thực sự là được ủ bằng sen trên đỉnh Côn Luân?"
"Đương nhiên." Mai Sơ Viễn gật đầu.
Tạ An Ca vung tay, mấy vò rượu trên bàn tròn theo nhu phong bị kéo đi, chuyển qua một góc, sau đó lại vung tay, rượu phía trên cùng nhau biến mất sạch sẽ.
"Nghi Tu." Ánh mắt Tạ An Ca dừng trên người Giang Lăng, "Phong cảnh tối nay rất tốt, Mai đạo hữu lại có rượu ngon. Mấy người chúng ta vừa vặn gặp nhau, không bằng cùng nhau uống một chén đi?"
Sau đó, hắn lại gọi: "Ngọc cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trên người Mai Sơ Viễn, cười nói: "Đạo hữu, mời."
Mai Sơ Viễn gật đầu.
Y đi đến trước mặt Giang Lăng, khóe môi giương lên, tươi cười có chút ngoan ngoãn, Giang Lăng xoay người qua, y liền mềm mại gọi tiếng: "Thanh Hà sư muội."
Cứ thế qua lại hai lần, Giang Lăng nhìn hắn nhún vai, nâng bước đi về phía đình nghỉ mát. Mai Sơ Viễn lập tức không nhanh không chậm đi phía sau, chỉ là ý cười trên môi đẹp hơn vài phần.
Mắt thấy hai người đi tới, Tạ An Ca đứng dậy tiếp đón họ ngồi xuống, lại hướng Cơ Ngọc vẫy tay.
Cơ Ngọc cắn môi, trong lòng tính toán một chút, chỉ có thể quay lại về đình viện.
Thật ra nàng ta muốn chạy, nhưng sợ vừa mới nhấc chân, Lục Nghi Tu liền ở phía sau vạch trần thân phận của mình.
Hiện giờ tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, Cơ Ngọc Cảm thấy, không bằng chính mình cố gắng ngụy trang thật tốt.
Đợi khi Cơ Ngọc cọ tới cọ lui bước vào đình, cái người nàng ta sờ không rõ thân phận kia một hơi bày ra năm bình rượu ngon, y cúi đầu mở một bình, một bên mở, một bên nói chuyện cùng Tạ An Ca.
Khí chất hai người đều vô cùng ôn hòa, nhìn qua giống như người có tính tình cực kỳ tốt.
Lúc nói chuyện, một người ôn thanh tế ngữ, một người mặt mày mỉm cười. Cũng không biết nói cái gì, một bộ dáng hòa hợp.
Mai Sơ Viễn viễn đầu tóc đen buộc lỏng lẻo phía sau, lúc cong eo, tóc buông xuống trước ngực. Giang Lăng ngồi bên cạnh rất tự nhiên vớt lấy, cuộn ở trên tay, dẫn tới Mai Sơ Viễn nhìn cậu thêm mấy cái, ánh mắt bất đắc dĩ, lại không có chút ý tứ buồn bực nào.
Mà hành động này, tuy rằng không quá thân mật, nhưng lại đủ quen thuộc.
Mai Sơ Viễn mở vò rượu, đem nắp để qua một bên, Tạ An Ca lấy ra một bộ chén bạch ngọc, Mai Sơ Viễn liền đem rượu rót đầy.
Theo động tác của y, hương thơm của rượu ngon tinh khiết tràn đầy toàn bộ đình nghỉ mát, hướng về bốn phía tỏa ra.
Tựa hồ như biết rõ tâm tư Tạ An Ca, Mai Sơ Viễn đem ly đầu tiên tới trước mặt hắn, ánh mắt ôn nhuận: "Nếm thử?"
Tạ An Ca nhẹ nhàng ngửi ngửi, dưới hương rượu thần mỹ, cất giấu một cỗ u hương thanh lãnh, khiến người ta ngay lập tức liên tưởng tới hương vị của băng tuyết, thẳng đến khi hắn nhấp một ngụm, ánh phảng phất như rơi xuống một tầng