Edit: Yooniin
Lần này Giang Lăng ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, mặt trời đã treo cao. Cậu hoài nghi nếu không phải Đại sư tỷ gõ cửa, có khả năng cậu còn có thể ngủ tiếp.
Xốc chăn lên, chỉnh sửa xiêm y lại một chút rồi ra mở cửa, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Thu Bích Hoa đang chống nạnh.
Thu Bích Hoa đánh giá Giang Lăng từ trên xuống dưới, sau đó ghé người vào khung cửa, ngó đầu vào trong xem xét. Đặc biệt là trên giường, đây là trọng điểm cần chú ý.
Sau khi xác định không có người, Thu Bích Hoa lôi kéo cánh tay Giang Lăng, khẩn trương hề hề dò hỏi: "Tiểu sư muội, muội không phải thích... Khụ khụ, sao lại ở cùng Thành Hà tiên quân?"
Cô nương này, đối với Mai Sơ Viễn rất chú ý nha.
Giang Lăng lặng lẽ click mở giao diện nhân vật, phía trên viết một câu.
【 Người sùng kính nhất : Vân Cẩm các chủ, Thanh Hà tiên quân 】
Giang Lăng bừng tỉnh, cô nương này cũng sinh ra từ thế tục phàm nhân, so với Tạ An Ca ngậm thìa vàng lớn lên, đại khái sẽ sùng bái người có những trải nghiệm giống mình hơn, lại ưu tú hơn nàng rất nhiều.
Cho nên tối hôm qua Mai Sơ Viễn nói một câu, cô nương này liền mang các đệ tử khác rời đi.
Thấy Giang Lăng không nói lời nào, Thu Bích Hoa tiếp tục bắt lấy cánh tay Giang Lăng nói tiếp: "Tiểu sư muội, muội đừng làm gì sai nữa, tuy rằng nói muốn tìm một đạo lữ để nắm tay cả đời cũng không dễ dàng, nhưng cũng không thể......"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Giang Lăng đánh gãy lời nàng nói.
Thu Bích Hoa hơi hé miệng, còn muốn nói gì đó, Giang Lăng đã trực tiếp làm rõ ràng mối quan hệ: "Ta cùng Tạ An Ca chẳng có gì hết, hắn chính là đại ca của ta."
"Muội đừng miễn cưỡng chính mình..."
"Mai Sơ Viễn, cũng chính là Thanh Hà tiên quân, y cùng ta có hôn ước."
Thu Bích Hoa đột nhiên trừng lớn hai mắt.
"Tối hôm qua ta uống rượu say, y chỉ đưa ta trở về thôi."
"A." Thu Bích Hoa vội vàng gật đầu.
"Cho nên, Đại sư tỷ, ngươi có thể đợi ta thay y phục hay không? Quần áo trên người ta toàn mùi rượu thôi."
Thu Bích Hoa bị đẩy ra khỏi phòng thần sắc có chút ngốc, thẳng đến khi cửa phòng bang một tiếng khép lại nàng mới lấy lại tinh thần, cao giọng nói vào trong: "Tiểu sư muội, ta muốn đến đầm lầy treo cổ yêu thú, hôm nay muội chờ ở khách điếm nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi lung tung."
"Ta và các ngươi cùng đi." Âm thanh xiêm y loạt soạt vang lên, giọng điệu Giang Lăng thản nhiên, "Mặt với mấy vết thương trên người ta đã tốt hơn nhiều rồi."
Sau khi Giang Lăng thay xong y phục, làm lơ ánh mắt tò mò của các sư huynh đệ, theo chân bọn họ cùng đến đầm lầy.
Nói non liên miên chập chùng, um tùm xanh ngắt, đầm lầy chiếm một diện tích lớn tận sâu trong núi.
Không chỉ yêu thú trong đầm lầy đông đảo, mà yêu thú trong núi cũng có rất nhiều, đám người Giang Lăng vừa tiến vào sơn mạch lập tức trở thành mục tiêu của mấy con yêu thú lớn có nhỏ có.
Sau khi chém gϊếŧ mấy đợt yêu thú, bọn nó cũng minh bạch thực lực của nhóm người này, rất nhanh đã sôi nổi thối lui. Tuy rằng chậm chễ một chút thời gian, nhưng đoàn người vẫn thuận lợi tiến vào đầm lầy.
Giang Lăng ngự kiếm trên không, từ trên nhìn xuống, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy từng mảng cỏ lau cùng cành lá hương bồ, dòng suối róc rách chảy qua cây cỏ, trên mặt nước có không ít lục bình, nhìn qua có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Phiến đầm lầy này vô cùng lớn, đệ tử Vân Cẩm các chậm rãi bay đến, không được bao lâu đã bị một cỗ tanh tưởi ập vào mặt.
Ánh mặt trời bị che khuất, Giang Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy hỗn hợp "bùn đất" xanh xanh đỏ đỏ mở rộng cái mồm to như bồn máu đánh về phía mọi người.
Đại sư tỷ là người đầu tiên vọt lên, ngọc tiêu hình thành âm nhận đem quái vật đầy bùn đất tước ra một lỗ thủng lớn. Đại sư huynh là người thứ hai tiến tới, chọc xuyên qua quái vật kia.
Giang Lăng vốn định tiến lên hỗ trợ, cuối cùng lại cùng các sư huynh đệ khác lùi về phía sau.
Chỉ thấy hỗn hợp bùn bẩn hòa cùng với huyết dịch tanh tưởi giội xuống một lượng lớn, biến Đại sư huynh cùng Đại sư tỷ thành hai khối tượng đất, trên người thối vô cùng.
Hai người nhìn lẫn nhau, đứng đắn nghiêm túc nói: "Quái vật này có chút khó chơi, mọi người, khụ khụ, nhất định phải cẩn thật chút, chúng ta chính là giáo huấn."
Cũng không biết ai cười một tiếng, mọi người lập tức cười thành một đoàn.
Vân Cẩm các tra xét một đường, thỉnh thoảng đụng mặt với các đệ tử tông môn khác, thậm chí rất nhiều lần gặp phải ma tu, đôi bên đều hiểu rõ không thèm tranh chấp, đều là vì Cửu Thiên Tiên Cảnh mà nhẫn nhịn đè xuống.
Tới ngày thứ ba, Giang Lăng gặp được sư phụ của Lục Nghi Tu, cũng chính là các chủ đương nhiệm của Vân Cẩm các Diệp Lan Tâm.
Đó là một người ăn mặc một thân thuần tịnh đạo bào, nữ tử cài phát quan hoa sen, lúc nói chuyện vô cùng nhu hòa.
Đại khái là Lục Nghi Tu phi thường thích vị sư phụ này, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều học từ nàng một chút. Nhưng chuyện Lục Nghi Tu trải qua vốn ít, chỉ học ra được vài phần thanh đạm tao nhã, lại không giống Vân Cẩm các chủ tẩy tẫn duyên hoa, phản phác quy chân.
Nhưng nếu để một nam nhân ghé mắt nhìn sang, nhất định sẽ thích Lục Nghi Tu. Nếu cùng Vân Cẩm các chủ ở cùng nhau, có khả năng sớm hay muộn rồi cũng xuống tóc đi tu.
Vân Cẩm các chủ đầu tiên là trấn an các đệ tử một phen, sau khi ban cho một số bảo vật phòng thân liền một mình đi gặp vài vị tông chủ tông môn khác.
Đệ tử Vân Cẩm các ngoan ngoãn vô cùng, một đám thẳng lưng gật đầu, đợi đến khi không thấy bóng dáng Diệp Lan Tâm mới khôi phục thái độ bình thường.
Bọn họ ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một hôm, bọn Giang Lăng mới gặp lại Diệp Lan Tâm lần nữa.
Dưới sắc trời xanh thẳm, Diệp Lan Tâm đạp lên lục bình trên mặt suối, giày vải lại không hề dính một giọt nước. Bên cạnh nàng là nam tử thần sắc lạnh lẽo, Giang Lăng nhận ra người này, là Côn Luân tông chủ.
Diệp Lan Tâm ôn thanh nói chuyện, Côn Luân tông chủ cũng không biết có nghe vào không, chỉ ngẫu nhiên gật đầu, hoặc "Ừ" một tiếng đáp lại lời nàng.
Đại khái là vô cùng hiểu rõ tính tình của Côn Luân tông chủ, Diệp Lan Tâm không sinh khí cũng không tích cực, chỉ lo tự mình nói chuyện.
Ánh mắt Giang Lăng rời khỏi hai người, phía sau thấy được đệ tử của Côn Luân tông. Mà bên trong nhóm đệ tử này, ánh mắt đầu tiên cậu đã nhìn ra Mai Sơ Viễn.
Thanh niên kia một thân áo choàng trắng muốt, dưới chân đạp lên nước suối