“Chờ chút, có lẽ mình hơi quá phấn khích ở đây,” Gustav ngồi xuống và chống cằm lần nữa, “Ý mình là nếu tất cả chỉ là tồn tại trong đầu mình thì sao,” Cậu đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của mình.“Làm cách nào để xác nhận rằng mọi thứ mình đang thấy ở đây là thật? Mình có thể thử sử dụng những kỹ năng và dị năng này không? Nếu chuyện này là thật thì không phải là quá tốt khi nó trở thành sự thật sao? " Cậu hỏi với một giọng đầy nghi ngờ.[Để sử dụng kỹ năng đã mở khóa, hãy gọi tên kỹ năng trong tâm trí ngài trong khi thêm kích hoạt vào phía sau hoặc phía trước]Một thông báo xuất hiện trong tầm nhìn của cậu phía trên bảng kỹ năng và dị năng.Cậu đọc nó ra và mắt cậu nheo lại, "Kích hoạt ...!mình nên thử kỹ năng nào trước?" Gustav muốn biết liệu tâm trí cậu có đang giở trò lừa gạt với cậu hay không nên cậu muốn xác nhận tính xác thực của cái gọi là hệ thống càng sớm càng tốt.Cậu nhìn chằm chằm vào bảng kỹ năng và dị năng một lần nữa.*****[Kỹ năng và dị năng]Nhanh nhẹn - Cấp độ 1Tự phục hồi - Cấp độ 1Biến hình - Cấp độ 1Miễn dịch độc tố - Cấp độ 1Tái tạo - Cấp độ 1Thu nhận huyết mạch - Cấp độ 1*****Tầm mắt của cậu lướt qua nó và sau một lúc cậu nhận thấy rằng chỉ có nhanh nhẹn sẽ là một kỹ năng hợp lý để thử xác nhận.Gustav đứng dậy và đi về phía cánh cửa đối diện.Khi kiểm tra kỹ hơn căn phòng, thực sự không có gì được tìm thấy ngoại trừ khoang ngủ được đặt ở giữa và một chiếc tủ nhỏ đặt ở góc phía đông.“Đóng giao diện hệ thống!” sau khi cậu gọi tên bảng điều khiển đóng lại và các từ và ký tự biến mất.Cậu đã quyết định sẽ thử kích hoạt kỹ năng tăng tốc ra ngoài.Gustav đi qua cửa và đến trước một lối đi nhỏ dẫn đến phòng khách.“Endric, mẹ tin tưởng rằng hôm nay con sẽ làm tốt”, một giọng nữ nhẹ nhàng đầy dịu dàng vang lên phía trước, “Theo những gì mẹ nghe được, những thanh tra đó sẽ trao học bổng cho học viện MBO”.“Vâng thưa mẹ, con sẽ làm mẹ tự hào,” Một giọng nam nhỏ giọng đáp, “Những thanh tra đó mắt mù nếu không để ý đến con vì con là hỗn huyết cao cấp nhất toàn trường,” Giọng nam đó tự hào.“Con trai ngoan,” Cô gái trả lời, “Bây giờ để mẹ đưa con đi học,” Vừa dứt lời Gustav đã xuất hiện trong phòng khách.Đó là một phòng khách nhỏ nhưng có cấu trúc tốt.
Các bức tường được ốp bằng gạch màu xanh dương hơi phát sáng.
Ghế sofa màu xanh lá cây được sắp xếp theo định dạng ‘L’ và một tủ phía sau vài feet.
Trên tủ là một quả cầu tròn chiếu một hình ảnh cao bảy feet ở dạng ảnh ba chiều.
Đây là hình ảnh của ba người.Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức với mái tóc vàng xám, một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi mái tóc dài màu nâu thể thao, và một chàng trai trẻ trông giống Gustav, cậu ta có mái tóc đen xoăn rất đẹp.Người phụ nữ đang nói trước đó đang đứng ở ngưỡng cửa và bên cạnh bà ta là một đứa trẻ cao 1.5m mặc đồng phục học sinh màu hạt dẻ giống như Gustav.Khuôn mặt của họ giống với người phụ nữ và cậu bé trong hình ảnh ba chiều.Đây là Mẹ và em trai của Gustav.
Họ quay lại và nhận thấy Gustav đang đi tới từ hành lang.“Đi thôi,” Họ hoàn toàn phớt lờ cậu khi người mẹ vừa đẩy cửa vừa nói, “Hnm,” Endric gật đầu."Mẹ cũng không đưa con đến trường sao?" Gustav nhanh chóng hỏi trước khi họ bước ra.Mẹ cậu dừng bước và quay lại nhìn cậu với ánh mắt kinh miệt, “Tôi đã bảo cậu đừng gọi tôi như vậy nữa! Tôi không phải là mẹ của cậu! Tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất và cậu ấy đang ở ngay đây! ” Bà ấy nói trong khi xoa tóc Endric, "Cậu chỉ là một gánh nặng, không có mang lại bất kỳ ích lợi nào hết!" Bà ấy nói một cách gay gắt.“Anh nên mừng vì mẹ và cha tôi đã cho phép anh ở lại ngôi nhà này và vẫn đóng học phí cho anh mặc dù nó thật lãng phí!” Endric nói thêm."Ta không biết làm thế nào mà ta và Liam lại tạo ra một sinh vật vô dụng như ngươi!" Mẹ anh lại lên tiếng.Gustav chán nản nhìn xuống khi họ chế nhạo cậu.
Cậu đã quá quen với điều này nhưng vẫn cảm thấy thật tệ bất cứ khi nào cậu nghe thấy họ nói như vậy với mình.Cậu có thể chịu đựng được nếu thế giới đối xử với cậu như vậy, nhưng khi đó là từ những người được cho là gia đình của mình, nó đau đớn theo một cách không thể giải thích được.Cậu không thể đổ lỗi cho người em trai của mình vì cái xã hội mà em ấy sinh ra đã hình thành nên tính cách của em ấy.“Thứ rác rưởi như anh xứng đáng đi bộ đến trường,” Endric nói và quay lại trong khi kéo tay mẹ mình.Rầm!Cánh cửa bị đóng sập lại sau khi họ bước qua nó, để lại Gustav thẫn thờ tủi thân khi đứng ở vị trí cũ trong nhiều giây.Cậu nhớ khi Endric lên năm, họ sẽ chơi bên ngoài rất nhiều và lúc đó cậu em trai của cậu rất ấm áp, dễ thương và cũng rất vui tươi.Có lần Endric bị thương khi họ chơi trò trốn tìm.
Gustav bị đổ lỗi cho chấn thương và nhận hơn hai trăm đòn roi từ đòn roi của cha họ.
Cậu không bao giờ có thể quên được ngày hôm đó, mông chảy máu và cầu xin sự tha thứ nhưng cha cậu không nghe, “ĐỒ RÁC RƯỞI! MÀY MUỐN GIẾT ĐỨA CON HỮU ÍCH CỦA TAO SAO! ” Đang bị đòn roi, mẹ cậu từ bên cạnh hét lên.
Nó chỉ là một vết bầm nhỏ sẽ lành trong vài giờ nhưng họ đánh cậu như thể cậu đã phạm tội ác nghiệt.
Trong