“Các ngươi không nhìn ra điểm đó sao?”Lạc phong nhíu mày, có mấy phần thất vọng.“Trong thảm án giết người diệt thôn, toàn bộ nam nhân trưởng thành đều bị hút khô máu, còn toàn bộ nữ tử thì bị lột da, xác bị phanh thây thành từng khối…… Thủ đoạn càng tàn nhẫn điên cuồng hơn thế này nhiều.”“Mà người chết bên trong Hắc Vân Trại, phần lớn đều là bị chém đứt đầu, hoặc là bị móc tim mà chết……”“Mặc dù đều là án mạng do tà ma gây ra, nhưng phương pháp rất khác nhau, nhu cầu tu luyện Tà tu cũng không giống nhau.”Lạc Phong phân tích, hai tay để sau lưng, đứng lặng trên tòa lầu, nhìn về nơi xa.“Các ngươi sao lại ngốc như vậy, phải học nhiều, đọc nhiều, làm nhiều nữa……”“Học hỏi thêm từ Lạc Hồng công tử.”……Huyện An Bình.Giống như một đám mây đang đổ mưa to.Hắc Vân Trại…… Không còn nữa!Tin tức này nhanh chóng truyền về huyện An Bình, lập tức khiến huyện An Bình huyện nhốn nháo.Rất nhiều người cảm thấy ngơ ngác.Một Hắc Vân Trại lớn như vậy, làm sao nói không còn liền không còn?Có một người ẩn danh trông coi cửa thành biết chuyện nên lộ ra, đêm qua, sứ giả Đại Lý Tự mang theo Lạc Hồng công tử một thân trọng thương chạy nhanh về thành.Lạc Hồng công tử mình đầy thương tích, hấp hối, dường như đã trải qua đại chiến thảm liệt.Nhân sĩ biết chuyện ấy đã cố chống chọi áp lực hỏi thăm sứ giả Đại Lý Tự.Từ lời kể của sứ giả, người kia biết việc Hắc Vân Trại diệt vong có liên quan tới Lạc Hồng công tử!Trong nháy mắt tin tức đã lan truyền nhanh chóng.“Ôi trời! Lạc Hồng công tử một người một kiếm, giết sạch tất cả những tên mã phỉ của Hắc Vân Trại!”“Thì ra Lạc Hồng công tử đơn độc vào Hắc Vân Trại, là vì muốn chấm dứt nạn trộm cướp!”“Ta sai rồi! Ta thế mà hoài nghi Lạc Hồng công tử, một người tốt như vậy, sao lại thành tướng cướp được chứ? Thì ra Lạc Hồng công tử đi diệt trộm cướp!”Tin tức sôi trào!Phố lớn ngõ nhỏ, các quán trà lớn, cửa hàng, thậm chí cả ở gánh hát, đều xôn xao truyền tin.Thậm chí sự việc càng truyền đi càng tà dị.Rất nhiều người đều im lặng.Những người đã từng giận mắng La Hồng, những người góp phần, lan truyền tin đồn, toàn bộ đều im lặng, sắc mặt xấu hổ.Trong quán trà, người kể chuyện không có chút tiết tháo nào, lập tức sửa đổi kịch bản hôm nay.Hắn ta uống một ngụm trà rồi bỗng nhiên vỗ bàn.“Lại nói Lạc Hồng công tử kia một kiếm rút ra, kiếm khí tung hoành ba trăm dặm, một kiếm chém bay đầu thủ lĩnh bang mã phỉ, áo trắng không nhuốm máu, phong độ vô cùng, giống như tiên giáng trần. Chỉ thấy kiếm khí tung hoành ba trăm dặm kia sau khi đã chém bay đầu tên thủ lĩnh mã phỉ rồi vẫn uy phong không giảm, chỉ nghe 'Bành' một tiếng, Hắc Vân Trại sụp đổ, trong trại vô số tên mã phỉ bị mất mạng tại chỗ, bị một kiếm chém bay đầu!“Trong chết chóc một đóa hoa nở rộ như ánh bình minh!”“Một kiếm đâm cướp, thuộc về Lạc Hồng!”Sắc mặt người kể chuyện vô cùng kích động, nước miếng tung bay, vỗ bàn không dứt.Ở giữa quán trà, cả đám người đang nghe truyện đều vô cùng phấn khích, máu trong người sôi trào.Hồi lâu, người kể chuyện xúc động: “Lão phu từng cho rằng Lạc Hồng công tử có tiếng không có miếng, vì tu hành mà đi vào con đường đen tối, nhưng chưa từng nghĩ, Lạc Hồng công tử lại chịu đựng sự chỉ trỏ của người đời thế tục, mang theo sự cao ngạo quật cường, một kiếm diệt sạch Hắc Vân Trại, cho thế nhân lời phản kích đơn giản nhất.”“Công tử uy vũ ngút trời, can đảm nghĩa hiệp, quả thật tấm gương