Triệu Đông Hán cũng gật đầu: "Tà ma kia tàn sát toàn bộ Hắc Vân Trại, sức lực tiêu hao khá lớn, nên lúc này công tử mới có cơ hội phản sát. . ."Triệu Đông Hán âm thầm may mắn, may mắn thiên phú công tử yêu nghiệt, nếu không. . . Hậu quả khó mà lường được."Ngươi giữ lại Bạo Huyết Đan đi, sau này phải chấn chỉnh lại tinh thần, an nguy của công tử vô cùng quan trọng. . ."Trần tổng quản quay người, vạt thanh sam tung bay trong gió, sắc mặt có mấy phần nghiêm túc.Từng luồng kiếm khí chìm nổi xung quanh Trần tổng quản."Đoạn thời gian tiếp theo, huyện An Bình sẽ xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ, có lẽ công tử sẽ phải đối diện với vài mối nguy, bảo hộ công tử cho tốt, cho dù là phải dùng chính mạng sống của ngươi."Lời nói của Trần tổng quản làm cho sắc mặt Triệu Đông Hán khẽ biến, đã xảy ra chuyện gì?Đến đại nhân cũng nói ra những lời như vậy chứng tỏ sự việc rất nghiêm trọng.Nhưng mà, Trần tổng quản không giải thích quá nhiều với Triệu Đông Hán, chỉ khoát tay áo, để Triệu Đông Hán lui ra.Tuy trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng hiếu kỳ nhưng hắn ta vẫn cung kính rời khỏi sân.Thanh sam của Trần tổng quản tung bay, nhìn cá bơi như ẩn như hiện trong ao sen, chầm chậm thở ra một hơi.Khí tức ông nhả ra giống như hóa thành một thanh kiếm khí sắc bén, chém mặt nước trong ao hoa sen thành hai nửa, vết chém bóng loáng như gương."La gia tái xuất, quả nhiên là đưa tới phiền toái cực lớn, đánh động đến quyền lợi của không ít người.""Công tử và tiểu thư là “chiếc xương mềm” duy nhất của La gia, mà có một số người lại cứ muốn động vào. . ."Ánh mắt Trần tổng quản dần dần trở nên lạnh lẽo, thiên địa trong sân tựa hồ cũng bị ảnh hưởng."Những kẻ dám động vào công tử và tiểu thư. . . đều phải chết! Nếu đã dám đến, vậy đừng mơ tưởng đi ra khỏi huyện An Bình."...Sau khi bắt Tiểu Đậu Hoa nói vô số câu, La Hồng âm thầm thôi động sát khí, sau khi dùng lệnh bài ghi lại hết rồi, mới để Tiểu Đậu Hoa với khuôn mặt mơ hồ rời khỏi phòng.Mãi đến khi đi ra khỏi gian phòng của công tử rồi, Tiểu Đậu Hoa vẫn còn cảm thấy choáng váng.Trong đầu tràn đầy nghi hoặc.Ta là ai?Ta đang làm gì vậy?Chẳng lẽ... Ta rất xấu sao? !"A! Diêu Tĩnh! Ngươi thật đúng là thứ phụ nữ cặn bã, nghĩ gì thế! Công tử không hung dữ là một người tốt như vậy kia mà!"Tiểu Đậu Hoa vỗ vỗ khuôn mặt chẳng biết đã đỏ bừng từ lúc nào của mình, thầm tự phỉ nhổ bản thân.Sao nàng có thể nghĩ công tử xấu xa như vậy chứ?Công tử nho nhã hiền hoà, nghĩa khí ngút trời, phong hoa tuyệt đại là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình kia mà!Tiểu Đậu Hoa nghĩ thông suốt những điều này, quay đầu nhìn cánh cửa đã khép kín.Đôi mắt hơi cong lên, lông mi óng ánh giống như chiếu sáng toàn bộ dải Ngân Hà.Tiểu Đậu Hoa mang theo trái tim đang đập loạn, rời khỏi sân của La Hồng.Mà trong phòng.La Hồng cầm lệnh bài, đang hơi kích động.Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành việc thu