Đại viện La phủ diện tích quả thực không nhỏ, gia nhân giúp việc gồm có mười sáu nha hoàn, bốn nam bộc, chín hộ vệ. Đi một hồi đã tới trang viên của La Tiểu Tiểu. La Tiểu Tiểu chính là đứa con gái bên ngoài giá thú mà người phụ thân tệ mạt của nguyên chủ để lại. Cô bé chỉ mới năm tuổi đầu, trông nhỏ người mà đầy tinh ranh, thích chơi đùa, xô đổ bàn, xé rách thảm, ném vỡ ngói nhà,... Mọi thứ nó đều làm được. Trong lòng nhóm tỳ nữ, con bé là Tiểu Ma Vương tác oai tác quái. Nghĩ đến đây, La Hồng càng thêm hoài nghi, có khi nào nha đầu này lúc sinh ra không cẩn thận bị rơi xuống đất nên sai cả giới tính không? Vừa bước chân vào tiểu viện, ngay trước mắt La Hồng hiện ra hình ảnh tiểu nha đầu ngồi trên một chiếc ghế dài ngoài sân viện, chân đung đưa thoạt nhìn rất đắc ý, tỳ nữ bên cạnh thì bóc vỏ nho, đút cho La Tiểu Tiểu. Nhìn cái thói sinh hoạt thối nát đáng xấu hổ này xem... “Ca ca!” La Tiểu Tiểu thấy La Hồng đang đi tới, mắt to sáng lên óng ánh, ngạc nhiên thốt lên một câu. Hai chân nhỏ nhắn đứng trên ghế, quay mông, xuống ghế. Thân thể đung đưa nhảy chân sáo chạy tới. Con bé dừng ngay trước mặt La Hồng, dậm chân một cái thật kêu, sau đó ngẩng đầu lên, mồm nhồm nhoàm nhai toàn nho là nho, mong chờ nhìn hắn. “Ca ca nghe nói muội lại quấy rối?” La Hồng theo bản năng, đặt tay lên đầu nhóc tỳ, muôn phần cưng chiều mà xoa. Có lẽ nguyên chủ có thói quen này, khiến hắn không khống chế nổi bản thân. Nhóc tỳ uất ức mím chặt môi không nói, lắc đầu liên tục. La Hồng mỉm cười, liếc mắt nhìn biểu hiện sợ sệt của nhóm tỳ nữ liền ôm lấy con bé ngồi xuống ghế. Nô tỳ bên cạnh tiếp tục công việc lột vỏ nho, nhưng mà lần này lại đưa nho đút sang miệng hắn. La Hồng thèm mà còn ngại, cuối cùng vẫn già mồm ăn nho, ăn xong có cảm giác kiểu sinh hoạt thối rữa thế này cũng không tệ. Cuối cùng, hắn nói với La Tiểu Tiểu: “Muội muốn nghe truyện cổ tích? Ca ca kể muội nghe có được hay không?” Nhóc tỳ cười giòn tan đáp lời: “Được!” Tỳ nữ xung quanh tò mò nhìn La Hồng. Nghĩ nát óc, cuối cùng La Hồng hắng giọng một cái. Dùng âm thanh từ tính chầm chậm kể chuyện. Hắn kể một câu chuyện về mối tình lâm li bi đát giữa Hứa Tiên và Bạch xà thành tinh. Tình cảm dạt dào, trầm bổng du dương. Truyện cổ tích kể xong, tỳ nữ xung quanh nước mắt đầm đìa. Ngược lại nhóc tỳ trong ngực La Hồng hai mắt chớp chớp: “Tại sao con của Hứa Tiên và Bạch nương tử lại là người? Hứa Tiên không có pháp lực, Bạch nương tử lại rất lợi hại, sinh con phải là rắn mới đúng!” La Tiểu Tiểu ngây thơ nghi ngờ hỏi. La Hồng: “...” Nha đầu này tập trung không đúng chỗ thì phải. Sinh con rắn cái đầu muội ấy! Nghe truyện cổ tích thì nên chăm chú nghe cho hết rồi cảm động là xong. Hỏi gì mà hỏi? Nhóc tỳ mở miệng, tiếp tục hỏi những câu hỏi mà nó nghi ngờ. La Hồng mỉm cười, bế nhóc tỳ lên, để nhóc tỳ nằm lên chân mình rồi vỗ thật mạnh vào mông La Tiểu Tiểu. Nhóc tỳ giật mình, “Oa” lên một tiếng, đau khóc thảm thiết. Con đường tiến đến sự thật luôn đầy máu và nước mắt. La Hồng hài lòng gật đầu: “Cảm động phát khóc, đây mới là cảm giác của muội nên cảm nhận lúc này.” “Đừng khóc, lát tối ca ca sẽ kể tiếp câu chuyện tình buồn cho muội nghe.” “Trẻ con tốt nhất là nên nghe nhiều truyện bi kịch một chút, như thế mới nhận ra được thế giới chân thực tàn khốc như thế nào.” La Hồng đặt La Tiểu Tiểu xuống đất. Khoác áo choàng lên, xong chuyện liền phủi áo đi. Bỏ lại sau lưng tiếng gào khóc vấn vít. Thì ra đây chính là cảm giác của nhân vật phản diện. La Hồng cảm thấy dần dà mình đã bắt đầu