*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tướng quân, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, có thể xuất phát rồi.” Phó tướng tâm phúc mặc một bộ áo giáp đi tới, chắp hai tay thi lễ bẩm báo tình hình với Phù Vọng, nương vào tầm nhìn mờ ảo,
hắn có thể thấy được đối phương khá vui vẻ: “Tướng quân, lần này nhất định có thể bắt sống Liễu Hi, dùng thực tế vả vào mặt những tên tiểu nhân kia để bọn chúng không dám nghi ngờ tướng quân nữa...”
Phù Vọng hơi sững sờ, nghe thấy giọng điệu trút giận của phó tướng, gã bật cười nói: “Nghi ngờ thì đã làm sao?”
Gã ghét nhất là bị tiểu nhân hãm hại, những người kia ngoài đố kỵ ra thì không có bản lĩnh gì khác nhưng đây không có nghĩa là gã trung thành với Mạnh thị. Trên thực tế, ngoài chủ công trước kiêm cha nuôi Phù Dương ra thì căn bản Phù Vọng không thực sự coi Mạnh thị là cấp trên. Những tên tiểu nhân kia nghi ngờ lòng trung thành của gã đối với Mạnh thì cũng không sai. Có điều, không trung thành không có nghĩa là phản bội, điều kiện mà Mạnh thị đưa ra cũng xem là tốt, Phù Vọng cũng không có ý chuyển chủ khác. Phó tướng tâm phúc cười phụ họa nói: “Đúng là không sao nhưng con ruồi quấy nhiễu khiến người phiền hà.”
Đối với Phù Vọng và tâm phúc của gã mà nói thì tai mắt nằm vùng của Mạnh thị chính là những con ruồi quấy rối.
Phù Vọng ngẩng đầu nhìn sắc trời, ôn hòa nói: “Canh ba thì chúng ta xuất phát!”
Cách thời gian xuất phát vẫn còn một lúc, phó tướng tâm phúc không có việc gì làm liền hiếu kỳ hỏi thêm một cấu.
“Gần đây tướng quân có chuyện vui gì ư? Nhìn sắc mặt ngài có vẻ hồng hào.” Mấy ngày trước dáng vẻ còn u ám, hôm nay lại giống như là lo lắng đã được giải quyết nhìn có chút vui mừng.
Nếu là bình thường, Phù Vọng sẽ tránh không trả lời.
Do từ nhỏ trưởng thành trong bầy sói nên ham muốn chiếm hữu của Phù Vọng đối với người hay sự việc mình thích tương đối mãnh liệt. Nếu như tình hình cho phép thì gã còn muốn giấu hết chúng đi để gió bão bên ngoài không thể động đến chúng.
Cho đến khi gã bước vào cuộc sống xã hội của người bình thường thì cái thói quen này vẫn không sửa hết được. Tình hình mấy năm nay còn tốt hơn nhiều rồi, ít nhất cũng không có chuyện đường đường là tướng quân mà lại đào cái hố dưới gầm giường để chôn vật quý. “Ta thích một người phụ nữ rồi.” Phó tướng tâm phúc bình thản ồ một tiếng, ánh mắt quái dị liếc nhìn tướng quân nhà mình một lượt, hiển nhiên là hắn không xem trọng việc này. Tướng quân thích con gái nhà người ta nhưng chưa chắc người ta đã thích tướng quân nhà mình. Sắc mặt Phù Vọng trầm xuống hỏi: “Thái độ của ngươi là ý gì?” Phó tướng tâm phúc không trả lời câu hỏi ấy mà nói: “Chẳng lẽ tướng quân quên các nương tử ở lầu Phương Hương rồi ư?”
Phù Vọng: “...”
Phù Vọng là một người trưởng thành vừa độc thân vừa không có tì thiếp, lại không có con cái, đừng nhìn hiện giờ gã được Mạnh thị trọng dụng nhưng ở một cái xã hội cổ đại coi trọng huyết thống và xuất thân này thì đứa bé được dã thú nuôi dưỡng như Phù Vọng có thể trèo lên cao thế nào, truyền kỳ ra sao, vẫn luôn có người coi thường.
Không nói tới quý nữ vọng tộc, đến những cô gái nghèo hèn cũng không vừa mắt.
Phù Dương đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy Phù Vọng chịu thiệt thòi, việc hôn nhân cứ kéo dài đến tận khi Phù Dương bệnh nặng qua đời.
Không có người nhà sắp xếp, Phù Vọng cứ đơn độc như thế.
Chỉ là gã cũng có nhu cầu của một người đàn ông bình thường, theo lý thuyết mà nói thì người đàn ông độc thân quý báu như vậy sẽ là đối tượng mà các thiếu nữ tranh giành mãnh liệt nhất.
Thực tế lại là, Phù Vọng từ khi còn trẻ chưa hiểu chuyện đã bị thuộc hạ cũ của Phù Dương dẫn đi chơi vài lần, gã liền bị ghét bỏ rồi.
Dùng cách nói của mấy hoa nương có quan hệ một thời gian ngắn với Phù Vọng thì hầu hạ người đàn ông này không khác gì chịu tội.
Ô...
Biết được việc này, một thời gian gã bị mọi người nhìn bằng con mắt quái dị. Đàn ông mà, cho dù là tuổi tác lớn hay nhỏ thì luôn quan tâm đến việc đặc biệt kia. Đến Phù Dương cũng từng trêu chọc Phù Vọng quả nhiên là “trời sinh dũng mãnh”. “Dũng mãnh” đến mức không dám nhìn thẳng.
“Người ta rất đúng đắn.”
Ý trên mặt chữ, gã muốn “hoàn lương” rồi, chuyện cũ vẫn là không nên nhắc lại nữa.
Phó tướng tâm phúc có chút kinh ngạc, phản ứng của tướng quân nhà mình không đúng nha, đây là muốn cưới người ta về làm ấm giường ư? “Không biết là cô nương nhà ai?”
Ải Gia Môn chính là vùng đất hẻo lánh, khỉ ho cò gáy thì có thể nuôi dưỡng được giai nhân như thế nào? Chẳng lẽ tướng quân
nhà mình không thích của ngon vật lạ mà thích cháo trắng rau dưa?
“Ngươi lắm lời quá.” Phù Vọng hờ hững nói một câu, phó tướng tâm phúc cảm thấy trái tim bị bắn một tên. Lúc này, Phù Vọng quấn roi ngựa nói: “Đợi thắng được Liễu Hi là được.”
Phó tướng tâm phúc kinh ngạc suýt nữa ngã ngựa. Không phải chứ, lẽ nào tướng quân nhà mình nhắm trúng Liễu Hi?
Tầm nhìn đủ cao nha!
Thẩm mỹ cũng khá lạ đời. Nghe nói Liễu Hi là nữ giả nam mười tám năm không có ai nhìn ra sơ hở, như vậy có thể thấy được là một “anh chàng lỗ mãng” cao lớn thô kệch. Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một người đàn ông râu quai nón e thẹn đấm vào lồng ngực người ta, nhất thời không thể chịu được. Trong bầu không khí yên lặng, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Phù Vọng không bao giờ ra trận khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, gã đã nghiên cứu cẩn thận địa thế xung quanh vi Gia Môn, ngay cả bóng đêm đen như mực, hành quân cũng không bị ảnh hưởng.
Vì cẩn thận, gã thậm chí còn cho người dùng vải quần vó ngựa, bịt miệng ngựa để giảm bớt tiếng vó ngựa và tiếng khịt mũi.
Theo gã thấy, gã không chỉ là một con người mà còn như một con sói, cho dù là ban ngày hay ban đêm đều là sở trường của gã.
Hao phí bao nhiêu công sức, Phù Vọng đã dẫn theo hơn mười nghìn binh lính tiến tới doanh trại của Khương Bồng Cơ. Bó đuốc phía xa xa đang bốc cháy bừng bừng, mơ hồ còn có bóng người đi lại, doanh trại yên tĩnh như thường.
Nhưng mà không biết từ đầu, Phù Vọng cảm thấy trong lòng sợ hãi, cứ có cảm giác cái gì đó không đúng. Nhưng mà hiện giờ tên đã lắp vào cung không thể không bắn, gã ngầm tính mưu bao ngày cũng không thể thất bại trong gang tấc được.
Phó tướng tâm phúc là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của gã.
“Tướng quân sao thế?”
Phó tướng tâm phúc khẽ hỏi.
Phù Vọng lắc đầu, nói: “Không biết sao trong lòng cứ có cảm giác có gì đó không đúng.” Phó tướng tâm phúc nhíu mày nói: “Chẳng lẽ lại là mấy tên tiểu nhân kia cản trở gây phiền phức cho tướng quân ư?” Phần lớn tâm phúc tinh nhuệ của Phù Vọng đều ở lại trấn giữ ải Gia Môn, hơn mười nghìn binh lính dẫn đi hầu như toàn là thân cận của Mạnh thị. Lần đánh lén này bất đắc dĩ mới phải dẫn theo bọn chúng. Lần trước Phù Vọng đánh lén thể lực quận Ngọa Long mang theo đều là thuộc hạ cũ của Phù Dương, đồng thời cũng là thân tín của Phù Vọng, lập được công trạng lớn. Binh tương thân cận của Mạnh thị sinh lòng bất mãn, cho rằng Phù Vọng bên trong bên khinh, vì phân chia công trạng không đều mà bị nói xấu sau lưng không ít.
Không phải binh lính tinh nhuệ của mình thì đương nhiên là dùng không thuận tay, khó trách Phù Vọng không vui vẻ. “Không phải, bọn chúng cũng không to gan như thế. Hai quân giao chiến, nếu vì việc riêng mà phá hỏng việc công thì bản tướng quân nhất định chém chết bọn chúng.”
Phó tướng tâm phúc liếc nhìn phía sau một cái, khẽ nói: “Vậy sao tướng quân...”
Phù Vọng nói: “Không biết phải nói sao, luôn cảm thấy có chút mệt mỏi...”
Theo thời gian trôi qua, ngay cả vũ khí ngày thường gã không hề cảm thấy nặng mà giờ lại thấy nặng hơn.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Nếu như đối với người ngoài thì gã chắc chắn sẽ không nói trạng thái và tâm tình mình đều không tốt, đối với tâm phúc của mình, gã không cần kiêng dè như thế.
Nói xong, không đợi phó tướng tâm phúc lên tiếng, bản thân gã đã giật mình. Nếu không phải bóng đêm mờ ảo, người ngoài e là có thể nhìn thấy mặt gã đỏ lên. Lại nói, trước khi xuất chinh gã còn ôm giai nhân làm chuyện xấu hổ, chẳng lẽ vì việc này mới cảm thấy mệt mỏi? Cái lí do này... Nói ra mất mặt chết. Đây có bị coi là vì việc tư và phế việc công không?