*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chủ công… Đây là?”
“Sa bàn do ta làm đấy.” Giọng điệu của Khương Bồng Cơ có vài phần khoe khoang, như đang chờ được khích lệ: “Huynh thấy sao?”
Dương Tư đáp: “Chủ công thật khéo tay, cảnh tượng giống y như thật, trông như núi non sông suối được thu nhỏ vậy.”
Hiện nay sa bàn đều rất thô ráp đơn giản, thế nhưng sa bàn do Khương Bồng Cơ làm thì cực kỳ tinh xảo, mang lại cảm giác lập thể, nhìn qua là thấy ngay thế đất dáng núi.
Khương Bồng Cơ được gã khen, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
“Thế nhưng... Lá cờ nhỏ này là gì vậy?”
Dương Tư nhặt một lá cờ nhỏ rơi ở bên cạnh, trên đó vẽ khuôn mặt to lớn của Thú Ăn Sắt bằng hai màu đen trắng, nhìn lâu còn khiến người khác cảm thấy kỳ dị.
“Ta định sau này sẽ dùng nó làm cờ chiến hoặc là huy hiệu gia tộc...” Hình như Khương Bồng Cơ lỡ lời. Cô lúng túng ho nhẹ hai tiếng, bỗng cao giọng, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Huynh không thấy lá cờ này rất đặc biệt ư? Trên đời này có nhiều người họ Liễu như vậy, nếu có một ngày ta phải đánh với chư hầu họ Liễu, cờ của hai phe đều viết chữ ‘Liễu’, chữ ai xấu thì người đó mất mặt.”
Dương Tư nhắm hai mắt lại.
Gã không để ý đến những câu sau của Khương Bồng Cơ mà chỉ quan tâm đến câu ngay trước đó.
Làm cờ chiến thì không có vấn đề gì, chủ công thích hình nào thì dùng hình đó, nhưng huy hiệu gia tộc…
Sửa đổi huy hiệu gia tộc chính là đại sự của dòng tộc, đến cả tộc trưởng cũng không thể toàn quyền quyết định.
Tuy chủ công xuất thân từ Liễu thị nhưng cô gần như không liên quan gì đến bọn họ, những năm gần đây, cô chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với Liễu thị Hà Gian.
Nếu vậy, chỉ có một khả năng khiến cô muốn sửa đổi huy hiệu gia tộc…
Tự lập một tộc!
Cũng giống như Vệ thị Lang Gia - vốn là chi thứ tách ra từ Vệ thị Biện Châu Trung Chiếu, tuy có chung tổ tiên nhưng lại là hai gia tộc. Nếu chủ công cũng định tách khỏi Liễu thị, cắt đứt liên hệ với Liễu thị Hà Gian thì…
Dương Tư thầm giật mình. Gã nghĩ đến cuộc trò chuyện với Vệ Từ cách đây không lâu rồi khẽ thở dài.
Chủ công định triệt để xoá sạch quan hệ với sĩ tộc, khiến họ ngoại không còn lý do để nhúng tay?
Khương Bồng Cơ vừa mới vẽ lên hai mặt của lá cờ nhỏ thì Dương Tư đã nghĩ ra được một đống lớn “chân tướng” trong đầu.
Không đúng!
Dương Tư tỉnh táo lại, khoé mắt co giật, không sao kiểm soát được.
“Chủ công, ngài thật sự định xem thứ này như...”
Dương Tư nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
“Không được à?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Ta vẽ theo con Thú Ăn Sắt của Tử Hiếu đấy, huynh thấy có giống không? Xi Vưu đối kháng với Hoàng Đế bằng quân đoàn Thú Ăn Sắt. Quân đội mạnh nhất thời cổ đại cũng vẽ nó lên cờ chiến. Ta đây bắt chước tiên hiền, không tính là quá phận chứ?”
Khương Bồng Cơ vẽ Thú Ăn Sắt phiên bản chibi, khuôn mặt rất to, trông vừa mũm mĩm vừa trẻ con.
Nếu không phải cô phối hai màu đen trắng quá mức rõ ràng, người ngoài sẽ chẳng thể nào nhận ra sinh vật bị đấm hai phát ở trên cờ là con gì.
Họa sĩ thời cổ đại chú trọng vẽ truyền thần, phong cách vẽ chibi này...
Không thể nào nuốt nổi!
Dương Tư kìm nén xúc động muốn chê bai, nói: “Tử Hiếu rất giỏi những việc này, hay là để cậu ấy trau chuốt lại hình vẽ trên lá cờ?”
Vệ Từ rất khéo tay, chắc chắn có thể cứu vãn vài phần.
Khương Bồng Cơ không ngẩng đầu, nói: “Huynh nói có lý, kỹ năng hội họa của Tử Hiếu đúng là không tệ.”
Cô với tay lấy ra một lá cờ trống không, viết chữ “Hoàng” lên rồi cắm vào Kham Châu trên sa bàn.
Thỉnh thoảng Dương Tư cũng giúp một tay, ví dụ như mài mực hộ hoặc đưa cho cô cây kéo nhỏ…
Chỉ mất một lúc, các vùng đất trên sa bàn đều được đánh dấu bằng những lá cờ nhỏ.
“Sẽ có một ngày, trên sa bàn chỉ còn lại cờ của ta.”
Khương Bồng Cơ búng tay lên lá cờ cắm ở quận Chiết, trên đó viết chữ “Hứa”.
Cô không dùng nhiều lực, nhưng lá cờ quá nhẹ nên búng cái là đổ. Khương Bồng Cơ cầm lấy lá cờ có vẽ hình Thú Ăn Sắt của mình.
“Giống như thế này…”
Cô búng lá cờ nhỏ có chữ “Hứa” ra chỗ khác, thay bằng lá cờ vẽ hình Thú Ăn Sắt của cô.
Dương Tư kinh ngạc nhìn tay cô, ngón tay giống như hành non mùa xuân buông lá cờ Thú Ăn Sắt ra…
Trong lúc hoảng hốt, gã như nhìn thấy những cảnh tượng oai hùng bất chợt loé lên, tiếng chém giết và tiếng hò hét văng vẳng bên tai.
Đây chính là
nước cờ tiếp theo của chủ công sao?
Tiến đánh Hứa thị?
Đúng là tình huynh muội giả dối có khác, thỉnh thoảng Hứa Bùi vẫn hỏi thăm tình hình gần đây của chủ công, ai ngờ quay qua quay lại đã thấy chủ công đâm hắn ta một nhát.
Đã thế còn đâm trúng tim đối phương nữa chứ.
“Không thể coi thường Hứa thị.” Dương Tư nói: “Hứa Bùi chiếm cứ quận Chiết, quận Hỗ và một nửa Chương Châu, vốn liếng rất phong phú.”
Hứa Bùi lấy quận Chiết làm cơ sở, đã chiếm được quận Hỗ. Không những vậy, hắn ta còn đâm lén hàng xóm Dương Đào một nhát, cướp được một nửa Chương Châu.
Nếu không phải Dương Đào đã phát triển thế lực về phía Nam, chắc chắn anh ta sẽ liều mạng với Hứa Bùi vì việc đó.
Người em họ Hứa Phỉ có lực lượng ngang với Hứa Bùi lúc trước giờ chỉ có thể chui rúc ở nơi hẻo lánh, kéo dài hơi tàn.
Dương Tư quen biết Hứa Bùi đã mấy năm, cũng tính là hiểu rõ hắn ta.
“Chính vì vậy nên ta mới chọn hắn.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Ta vốn định khai đao từ chỗ Bá Cao, nhưng ‘vô cớ xuất binh’. Mâu thuẫn duy nhất đã được giải quyết, bây giờ không có lý do để ra tay. Hơn nữa, nếu ta ra tay với anh ta, phòng tuyến ở biên cảnh sẽ phải chịu áp lực rất lớn, cho những kẻ địch đang ẩn núp kia một cơ hội tốt để đánh lén. Với ta thì việc này mất nhiều hơn được, chi bằng cứ tạm tha cho anh ta trước đã.”
Dương Tư gật đầu: “Đúng là như vậy, giờ không nên ra tay với Hoàng Châu mục.”
Khương Bồng Cơ nói: “Không thể ra tay với Bá Cao nhưng có thể ra tay với Hứa Bùi.”
Dương Tư nói: “Nhưng… Chúng ta đâu có lý do?”
Cái gì gọi là sư xuất hữu danh?
Đã xuất binh thì phải có lý do chính đáng.
Với Khương Bồng Cơ thì có thể bỏ hai chữ “chính đáng” đi, chỉ cần có lý do là được.
Trong những lúc đặc biệt, thậm chí không cần lý do.
“Huynh nói xem, nếu Hứa Phỉ cầu cứu chúng ta thì chúng ta có nên xuất binh hay không?” Ý cười trên môi Khương Bồng Cơ ngày càng rõ, lời nói của cô khiến Dương Tư không rét mà run: “Hứa Phỉ và ta là bạn cũ, từng cùng nhau tham gia liên minh Hoàng Thuỷ, sao có thể thấy chết mà không cứu được.”
Dương Tư: “…”
Hứa Bùi cũng là bạn cũ của chủ công, cũng từng tham gia liên minh với cô, hai người còn liên minh với nhau một thời gian nữa đấy!
Trở mặt với Hứa Bùi bằng lý do này, Dương Tư đã có thể tưởng tượng ra cảnh hắn ta hộc máu.
Lợi dụng xong là vứt, chủ công của gã có tiềm chất “cô gái cặn bã” thật đấy.
Vì năng lực làm việc rất xuất sắc nên Dương Tư, Trình Tĩnh và Nhiếp Tuân cũng chuẩn bị văn kiện công việc rất nhanh, tiếp đến chỉ cần trao đổi lãnh địa cai trị là được.
Hoàng Tung đưa hết người và đồ vật đi, Khương Bồng Cơ cũng thả tù binh, hạ lệnh cho quân đóng ở Kham Châu rút lui.
Đây đã là cục diện cả hai đều có lợi, đều giành được lợi ích. Vì thế, “bữa cơm chia tay” này bỗng trở nên vui vẻ.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung hào hứng đi tới, vừa nói vừa cười về những chuyện trước kia…
Rõ ràng đã đấu qua đấu lại mấy lần, đâm trúng tim nhau không phải lần một lần hai, thế nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn “khăng khít” như cũ.
Người xem trong kênh livestream có cảm xúc mãnh liệt nhất, bọn họ nhìn từ góc độ Khương Bồng Cơ, thấy cô tính kế Hoàng Tung không chỉ một lần.
Đương nhiên, số lần Hoàng Tung tính kế Khương Bồng Cơ cũng không ít.
Hai người này đã vạch mặt, giờ vẫn có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, khôi phục tình anh em kết bái khăng khít.
Ha ha…
Trở mặt nhanh như lật sách vậy.
Mệt mỏi quá, không bao giờ tin tưởng tình hữu nghị nữa.