*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mau ổn định cảm xúc của bọn chúng đi...”
Tộc Cao Việt nắm giữ thuật điều khiển muông thú hùng mạnh, mãnh thú trước mặt bọn họ ngoan ngoãn như mèo con, rất ít khi xảy ra hiện tượng mất khống chế.
Người điều khiển mãnh thú nghe lệnh, định dùng mệnh lệnh làm dịu đi cảm xúc nóng nảy của mãnh thú, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.
Không chỉ không có tác dụng, còn khiến cho cảm xúc của mãnh thú càng lúc càng điên cuồng hơn. Đồng tử của bọn chúng lóe lên tia sáng điên cuồng vằn tia máu.
“Phế vật... Từng người các ngươi đều là phế vật!” Tộc trưởng tộc Cao Việt ngồi trên lưng voi dùng hai tay gạt bỏ rào chắn mui xe. Khuôn mặt điên cuồng thêm phần tái nhợt, hoàn toàn không còn chút đắc ý trước đó, miệng hắn vẫn liên tục mắng mỏ: “Còn không mau khống chế bọn chúng...”
Đám mãnh thú nóng nảy như vậy, khẩu lệnh bình thường hay dùng cũng không còn tác dụng, người điều khiển mãnh thú chỉ có thể dùng roi uy hiếp chúng.
Nào biết chỉ mới quất được vài roi lại hoàn toàn nhóm lên lửa giận của bọn chúng.
Một con mãnh hổ với những vạch xanh trắng trên trán điên cuồng gầm lên một tiếng, mở cái miệng to tựa chậu máu hướng về phía người điều khiển mãnh thú.
Người điều khiển mãnh thú không ngờ sẽ bị tấn công bởi sủng vật hàng ngày rất dễ bảo. Trước khi ngã xuống đất, trên mặt còn mang theo vẻ không tin nổi.
Không chờ hắn kịp giãy giụa, con mãnh hổ đã há miệng ra nhăm nhe cắn lấy cổ hắn. Hơi thở ồ ồ thổi lên da hắn, răng nhọn như mũi dao lập tức cắn vào nơi máu thịt mỏng manh, hơi dùng lực một chút, trước khi ý thức của người điều khiển mãnh thú hoàn toàn biến mất, hắn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.
Mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi, hoàn toàn kích thích dã tính của mãnh thú.
Tiếp nối người điều khiển mãnh thú bị mãnh hổ cắn chết, những con mãnh thú khác cũng nhao nhao bổ về phía những người điều khiển mãnh thú còn lại.
Vốn là đại quân bách thú trật tự ngay ngắn, hiện tại đã rối loạn thành một mớ bòng bong. Những tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong miệng người điều khiển mãnh thú. Chưa đợi bọn họ kêu cứu thì những con mãnh thú ôn hòa dễ bảo thường ngày đã cướp đi tính mạng bọn họ. Cắn xé, gặm ăn hoặc dùng lực vồ lấy thi thể của người điều khiển mãnh thú mà phân thây thành mảnh.
Khán giả trong kênh livestream trợn mắt há hốc mồm nhìn, bình luận trên màn hình chậm chạp mãi không cập nhật...
Những con gấu trúc vừa ngốc lại vừa đáng yêu trong trí nhớ của bọn họ, từng con từng con đều bộc phát ra sức lực không tương xứng với vóc người cồng kềnh của chúng.
Những nắm tay thường ngày dùng để ôm tre trúc, lúc này lại trở thành vũ khí sắc bén “thu hoạch” những người điều khiển mãnh thú.
Cái nắm tay tưởng chừng như ôn hòa vô hại, lại trực tiếp chụp lấy đầu của người điều khiển mãnh thú, đập một phát lõm xuống.
Khán giả cũng biết, răng hàm của gấu trúc rất phát triển, thậm chí được xem là loài mạnh nhất trong nhóm động vật ăn thịt. Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu thì ấn tượng của khán giả cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn bọn chúng gặm trúc mà thôi. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, ngay cả xương đùi của người cũng chỉ cần hai ba phát đã nhai bể...
Trên chiến trường, hơn một nghìn cục tròn tròn, trắng đen bao vây lấy đại quân tộc Cao Việt ở bốn phương tám hướng. Vốn là những khuôn mặt tròn vo đáng yêu chớp mắt trở nên hung ác, tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi. Khán giả xem trong im lặng, những người còn lại trong tộc Cao Việt bị gấu trúc và những mãnh thú khác bao vây đang vô cùng hoảng loạn.
Mãnh thú là con át chủ bài trong trận chiến của tộc Cao Việt, khống chế mãnh thú để giết kẻ địch là sở trường của bọn họ, nhưng lực chiến đấu của chính bản thân tộc Cao Việt lại không hề cao.
Bọn họ quá tự tin, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng mãnh thú sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình, quay đầu giúp kẻ địch đánh bại bọn họ.
“Đừng, đừng qua đây...”
Mãnh thú bạo động, người điều khiển mãnh thú tộc Cao Việt bị dọa đến mức ruột gan đều muốn nứt ra. Những mãnh thú từng được bọn họ thuần phục hoàn toàn, lúc này lại trở thành Hắc Bạch Vô Thường đáng sợ nhất. Bởi vì quá mức sợ hãi mà hai mắt mở to, khóe mắt bắt đầu bốc lên hơi nước, phủ đầy tơ máu...
Người điều khiển mãnh thú định dùng roi và vũ khí chống lại bọn chúng, nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Cho dù đánh đuổi được một hai con thì phía sau vẫn còn vô số con mãnh thú đói khát nối đuôi nhau tiến tới, há những cái miệng to như chậu máu nhào về phía bọn họ.
Hãy nhìn đám Thú Ăn Sắt - gấu trúc bự có vẻ đáng yêu đang dốc sức thể hiện cho mọi người thấy thế nào là “đừng trông ‘gấu’ mà bắt hình dong” đi!
Bọn chúng chạy băng băng đuổi theo người điều khiển mãnh thú, mỡ trên người dập dờn tạo thành độ cong đáng yêu theo chuyển động của chúng.
Chỉ là, giờ phút này không có ai thưởng thức cảnh đẹp này nữa cả.
Bởi vì một khi bị gấu trúc đẩy ngã thì trọng lượng phải chịu sẽ tựa như Thái Sơn đè đầu. Những viên thịt đen trắng khác cũng sẽ không quên mà bổ sung thêm một đao.
Mặc dù nói tộc Cao Việt là kẻ thù, nhưng tận mắt nhìn thấy bọn
họ bị mãnh thú bao vây tấn công, chết không toàn thây như vậy, tâm trạng của khán giả cũng vô cùng vi diệu.
Đàn thú bạo động, xe lọng trên lưng voi bị bọn chúng quăng xuống, tộc trưởng và trưởng lão tộc Cao Việt ngồi trên xe lọng bị quăng ngã gần chết. Không đợi bọn họ kịp bò dậy thì đám mãnh thú không khống chế được cảm xúc đã liên tiếp nhào tới, móng vuốt và hàm răng sắc nhọn đã chu du trên thân thể bọn họ.
Không bao lâu sau, trên mặt đất chỉ còn những các xác chồng chất vết thương, thịt lồi ra, máu tươi chảy ồng ộc. Bọn họ trước khi chết vẫn còn mở to hai mắt. Ngay khoảnh khắc hô hấp ngừng lại, khát khao muốn sống mãnh liệt nơi đáy mắt cũng tắt dần, chỉ còn nỗi sợ hãi cùng cực vẫn vương lại trên mặt.
Khương Bồng Cơ – người tạo nên tất cả những thứ này vẫn đang thổi sáo ngọc.
Cô vốn không biết thổi sáo. Đừng thấy tư thế cô rất đẹp, tựa như mọc cánh thành tiên, trên thực tế chỉ là thổi vớ thổi vẩn mà thôi.
Đám người Phong Cẩn không biết được nội tình còn tưởng cô thực sự dùng tiếng sáo để điều khiển mãnh thú.
Để tránh quấy rầy cô, tiếng sáo có dở hơn nữa cũng phải bấm bụng mà nhịn.
Vệ Từ đại khái hiểu được sự tình lại dở khóc dở cười, anh nhìn thấu nhưng không bóc mẽ, tiếp tục làm bộ như không có gì, noi theo đám Phong Cẩn.
“Trận này chắc là trận đánh nhẹ nhàng nhất, khó quên nhất…”
Mạnh Hồn nhẹ giọng nói thầm, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm về phía quân địch, sợ rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sự thật chứng minh điều ông lo lắng là thừa.
Lũ mãnh thú chỉ chú ý đến việc giày xéo tộc Cao Việt, dùng sức đè bọn họ ra bã trên đất, làm gì còn thời gian để ý tới bên này?
“Nếu sau này cũng đánh trận nhẹ nhàng như vậy, không phải rất tốt sao?” Phong Chân cảm khái một câu.
Mấy chục nghìn quân ta triển khai thế trận, cờ xí tung bay, tiếng trống đùng đùng. Tất cả mọi người đều mang theo khí thế vang dội, hận không thể xiên tộc Cao Việt thành thịt cừu… Kết quả thì sao? Từ lúc chiến tranh bắt đầu cho tới khi kết thúc, đừng nói tới việc giết một quân địch, thậm chí bọn họ còn chưa bắn được một mũi tên.
Cả trận chiến chỉ vây xem chủ công thổi sáo, chịu đựng chuỗi âm thanh ma quỷ, nhìn tộc Cao Việt gieo gió gặt bão.
Nói ra không ai tin!
Nếu đánh trận nhẹ nhàng như vậy, Phong Chân đồng ý nghe tiếng sáo này cả đời.
Phong Chân vừa nói xong thì tiếng sáo ồn ào bén nhọn bên tai chợt dừng…
Cùng với sự dừng lại của tiếng sáo, chân mày Khương Bồng Cơ cũng nhíu chặt, hai gò má vốn hồng hào lúc này trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán cũng túa ra…
“Chủ công…”
Vệ Từ gần đó nhất, phóng ngựa tiến lên đỡ lấy thân thể đang hơi lảo đảo của Khương Bồng Cơ.
Tay phải cô nắm chặt sáo ngọc, tay trái vuốt mồ hôi lạnh trên trán, đồng tử đen như mực hiện lên tia sát ý mãnh liệt.
“Ta không sao…” Khương Bồng Cơ hít một hơi thật sâu, đôi môi mím chặt nhếch lên nụ cười yếu ớt, gò má trắng bệch cũng hồng hào trở lại. Cô nói với Vệ Từ: “Vừa rồi quá tận hứng, ta suýt nữa đã quên mất chừng mực. Yên tâm đi, tình trạng của ta rất tốt, nghỉ ngơi một chút là được.”
Đáy mắt Vệ Từ thoáng vẻ đã hiểu.
Tộc Cao Việt khống chế bách thú để ngăn địch, không biết đã tiêu hao bao nhiêu sức lực. Chủ công nhà mình chỉ chốc lát đã làm được như vậy, bên trong nhất định có gánh nặng.
“Sức người có lúc sẽ tận, vẫn mong chủ công chú trọng thân thể. Nếu chuyện gì chủ công cũng ôm đồm, chẳng lẽ đám thần tử không có người nào có năng lực hay sao?”
Suy nghĩ của đám người Phong Cẩn và Vệ Từ cũng tương tự.
Không ngờ Khương Bồng Cơ đột nhiên dừng lại, không phải cô không còn sức tái chiến mà bởi vì hệ thống con đang liên thủ tấn công, cố gắng vượt ngục.
Vệ Từ nói như vậy, đúng là trải bậc thang cho cô.